Tên tác giả: VIRUTKEOMUT Hè năm nay , đáng nhẽ ra tôi có thể ở nhà hội hè , đá bóng và chơi game với lũ bạn , thế mà bố lại bắt tôi đi làm tình nguyện ở một bệnh viện xa lắc-nơi bố làm việc.Thú thật tôi chẳng có hứng thú tẹo nào với việc này.
Nội dung trích xuất từ tài liệu:
Nhật kí mùa hạ Nhật kí mùa hạTên tác giả: VIRUTKEOMUTHè năm nay , đáng nhẽ ra tôi có thể ở nhà hội hè , đá bóng và chơi game với lũ bạn, thế mà bố lại bắt tôi đi làm tình nguyện ở một bệnh viện xa lắc-nơi bố làmviệc.Thú thật tôi chẳng có hứng thú tẹo nào với việc này.Nếu không vì bố dọa cắttiền tiêu vặt 6 tháng thì tôi sẽ kiên quyết không đi.Trời vừa tảng sáng , mặt trời nhô lên hồng rực , gió thổi mát rượi.Tôi thật sự bấtngờ bởi đó là một bệnh viện khá gần biển-một bệnh viện dành cho những đứa trẻbị ung thư.Khi nhìn thấy những đứa trẻ với ánh mắt ngây thơ non nớt , đầu trọc lốcđang chơi vui vẻ ngoài sân , trong tôi có một cảm giác rất lạ , sống mũi cay cay vàdường như bố mẹ đã đúng khi để một thằng công tử bột như tôi đến đây , để tôihọc yêu thương và sẻ chia.Sau một vòng chia kẹo và quà rồi làm quen với mấy be , tôi ra sân sau gọi về cholũ bạn quỷ sứ ở nhà.Vừa mới tắt điện thoại tôi đã để ý ngay thấy một cô gái đanglúi húi ở phía vườn hoa của bệnh viện.Cô ấy tầm tuổi tôi , ăn mặc không có vẻ gì làmột người bệnh cả , tóc tết lệch sang một bên , một vài sợi tóc con xõa ra , lòa xòache đi một phần của khuôn mặt xinh đẹp.Kiểu con gái tiểu thư này ở đây làm gì thếnhỉ , chắc lại đi ‘tình nguyện’ giống tôi à. Đúng lúc đó thì bố tôi gọi , tôi vội vàngtrở lại phòng nghỉ của mình.Ngày hôm sau rồi ngày hôm sau nữa tôi bắtgặp nhỏ Tóc Tết chụp ảnh cho mấybệnh nhân nhí.Chúng tươi tắn thay những bộ đồ bệnh nhân bằng những bộ váy áorực rỡ đã lâu không dùng đến.Nhìn cảnh ấy các cô y tá và bác sĩ đều gật gù khennhỏ tốt bụng.Thế mà tôi hì hục bưng vác đồ giúp mấy cô ấy , trò chuyện với tụinhỏ , tưới cây giúp bác lao công sao không thấy ai khen nhỉ .Bực chết đi được.Kiểucon gái tiểu thư như nhỏ chắc lại tới đây kiếm vài pose ảnh về post lên facebook ravẻ thánh thiện chứ gì , rõ ghét! Không thích thì là không thích , sao phải giả tạolàm gì , lại còn mượn mấy đứa trẻ tội nghiệp để tôn mình lên , chẳng hiểu nỏ cótrái tim không nữa.Tôi dù ban đầu không thích việc này lắm nhưng sau khi tiếp xucvới mấy em nhỏ đã thay đổi hoàn toàn , thi thoảng tôi còn goi điện về thành phốnhờ mẹ mua ít đồ ăn gửi xuống cho mấy bé. Đến ba mẹ cũng không ngờ một cậuấm như tôi có thể có những cử chỉ như vậy.Tôi không quan tâm có bác sĩ nào khentôi không , tôi chỉ cần biết mình đã học được những gìMột chiều nọ , khi tôi đang hì hục mang bình nước nặng trịch xuống căng-tin thìkhông hiểu nhỏ Tóc Tết đi đứng kiểu gì đâm sầm vào tôi , nước đổ lênh láng ra sànnhà , bình nước vỡ ra từng mảnh.-Cậu có sao không-nhỏ chạy tới hỏi han ra vẻ lo lắng.Vốn đã có ác cảm trong người lại thêm sự việc lần này khiến tôi giận điên lên.Vung tay một cái , tôi lầm bầm-Không có mắt àMới chỉ nhẹ một cái như thế mà nhỏ ngã dúi dụi , tay cứa cả vào những mảnh vỡdưới đất , máu chảy đỏ thẫm.Tôi bỏ lên lầu lấy bông băng.Tiếng mấy bà cô rì rầm:’ đã xô người ta ra nông nỗi này còn bỏ đi con trai kiểu gì không biết. Ôi ôi , oanức qua , tôi đi lấy bông băng chứ đâu phải bỏ đi.Kiểu này thì Bao Thanh Thiên đạinhân có sống lại thì cũng không giải oan cho tôi được.Tôi không tốt lắm nhưngcũng đâu xấu xa đến như thế.Lúc tôi trở lại thì mấy mảnh vỡ đã được dọn sạch , nước đổ cũng đã được lau khôráo.Nhỏ đang ngồi ở ngoài hành lang , tay cuốn bôn băng trắng xóa , đèn ngoài đokhông sáng lắm nhưng cũng đủ để tôi nhìn thấy cái bóng nhỏ bé của Tóc Tết đanghướng ra biển , nơi tiếng sóng vẫn đang rì rào và gió thổi mãi.-Tớ ……..xin lỗiNhỏ Tóc Tết không nói gì , chỉ mỉm cười rồi lắc đầu .Tôi thấy mình đã sai khi nghĩxấu về nhỏ.-Tớ…….tớ không định bỏ đi dâu , tớ chỉ đi lấy bông băng thôi mà , tin tớ đi , tớkhông xấu xa như thế đâu.-uhm , tớ biết .-Sao cậu biết?-Thì bông băng vẫn đang còn ở trên tay cậu đấy thôiTôi gãi đầu , cười chữa ngượng.Kéo một cái ghế ngồi xuống ngay cạnh nhỏ , tôingồi thao thao bất tuyệt về những thành tích và dự định của mình cho nhỏnghe.Nhỏ chỉ cười , gật đầu , hiền đến lạ , hiếm khi mới có một người chịu ngồiyên nghe tôi nói như vậy mà không bình luận gì. Đến lượt tôi hỏi nhỏ sao lại ở đây, nhỏ nhìn xa xăm:-Mẹ tớ cũng từng mắc căn bệnh này , tớ muốn làm một chút gì đó , như là để giúpnhững con người đáng thương ấy.-Sao không phải sau này mà lại là bây giờ , cậu có thể làm việc này sau và ở thànhphố vui chơi với bạn bè màNhỏ mím môi:ớ sắp phải đi rồi -Cậu đi đâu vậy , tôi tòmò , bộ đi du học hả?Nhỏ không trả lời , nhưng trong ánh điện lập lòe tôi thầy mắt nhỏ long lanh , lấytay đang còn cuốn đầy băng trắng , nhỏ vén mái tóc tết lòa xòa ra , một cái sẹo dàigần cả gang tay còn chưa khô hẳn , xung quanh vết thương , tóc nhỏ bị cắt lởmchởm.Tôi xém tí nữa là đã hét toáng lên ,chết lặng người đi , mãi một lúc lâu sautôi mới thu hết can đảm tôi nhìn thêm một lần nữa rồi ái ngại hỏi:-Chuyện gì xảy ra với cậu thế?Vai nhỏ run run , tiếng nấc rõ dần:-Tớ vừa cắt bỏ khối u nhưng không thành công , bác sĩ bảo thời gian của tớ khôngcòn nhiều.Nhỏ òa khóc nức nở khíên mắt tôi cay cay , những giọt nước mắt nóng hổi cũngkịp lăn dài trên má:-Không , cậu sẽ không sao đâu , để tớ nhờ bố tớ khám lại cho , ông bác sĩ ấy nóikhông đúng , cậu đừng tin , cậu còn trẻ thế cơ mà-Không , không cần đâu , tớ biết bệnh của tớ mà.Tôi siết chặt tay nhỏ không biết nói gì hơn , lặng im , chỉ có tiếng rơi của nhữnggiọt nước mắt.Tóc Tết tội nghiệp và tốt bụng như vậy mà bấy lâu tôi luôn nghĩ xấu về nhỏ , tôi làkẻ xấu xa mà . Cả đêm đó tôi ân hận không sao ngủ được. Sáng sớm , qua tìm nhỏ ,tôi kéo nhỏ đi đón bình minh ở biển.Mặt trời rạng rỡ , tươi tắn , sóng biển và cáttrắng , khung cảnh yên bình lạ , đó đây hải âu dang cánh bay theo đàn đi kiếmăn.Tóc Tết chỉ cười bảo lâu lắm mới được vui như vậy.-Cậu có muốn làm điều gì mà chưa thực hiện được không , tớ sẽ giúp-Vậy thì cậu tìm hoa báo bão cho tớ nhé , ngày nhỏ mẹ hay chỉ cho tớ xem nhưngbây giờ lớn không còn thấy nó và nhớ tên thật của nó nữaTôi gật đầu , tự hứa ...