Khi còn là sinh viên, tôi khá nổi bật vì là hoa khôi của trường, lại có thành tích cao trong học tập. Lúc còn là sinh viên năm nhất, tôi đã cộng tác với nhiều báo đài, đến năm hai đã được nhận vào làm ở đài truyền hình. Tôi được cha mẹ tin tưởng, đặt nhiều hy vọng, được bạn bè, thầy cô yêu quý. Ngày ấy, tôi được nhiều anh theo đuổi, giàu có, nghèo có, giả dối, chân thành đều có. Nhưng không hiểu tại sao tôi không thể có cảm tình được với bất kỳ...
Nội dung trích xuất từ tài liệu:
Nhật ký: Chị yêu emNhật ký: Chị yêu emKhi còn là sinh viên, tôi khá nổi bật vì là hoa khôi của trường, lại có thành tích caotrong học tập. Lúc còn là sinh viên năm nhất, tôi đã cộng tác với nhiều báo đài, đếnnăm hai đã được nhận vào làm ở đài truyền hình. Tôi được cha mẹ tin tưởng, đặtnhiều hy vọng, được bạn bè, thầy cô yêu quý.Ngày ấy, tôi được nhiều anh theo đuổi, giàu có, nghèo có, giả dối, chân thành đềucó. Nhưng không hiểu tại sao tôi không thể có cảm tình được với bất kỳ ai. Mọingười bảo tôi kén cá chọn canh và tôi cũng nghĩ thế thật. Có lẽ tôi chưa gặp đượcngười phù hợp, duyên trời chưa định, vả lại thế cũng tốt… tôi càng có thời giancho học hành và công việc của mình hơn. Vì thế, dù thấy lũ bạn mải mê hẹn hò,yêu đương tôi cũng chẳng lấy làm sốt ruột.Ra trường được 3 năm, tôi có thêm bằng thạc sỹ, công việc cũng tốt hơn trướcnhưng chuyện yêu của tôi vẫn chẳng thấy có biến chuyển gì. Lúc này mọi người lạinghĩ tôi đang phấn đấu công danh nên chưa muốn yêu ai, và tôi cũng nghĩ thế thật.Nhưng đến bây giờ thì tôi đã hiểu, đã tìm được bản ngã của chính mình… tôi làles!Tôi chỉ nhận ra sự thật ấy khi có chuyến công tác vào Nha Trang cùng một đồngnghiệp nữ. Thường thì chúng tôi có phòng riêng nhưng do hôm đó khách sạn hếtphòng nên chúng tôi ở phòng đôi. Cô ấy tên Hoài Thu, ít hơn tôi ba tuổi, là sinhviên mới ra trường, vừa được tôi tuyển vào phòng. Trước kia tôi đã từng nghĩ nếulà con trai, nhất định mình sẽ tán bằng được cô gái này, một cô gái thông minh,xinh đẹp lại có thân hình gợi cảm. Hơn nữa, tôi nghĩ đơn giản rằng, đàn ông hayphụ nữ đều thích cái đẹp nên tôi để ý Thu cũng là chuyện rất đỗi bình thường.Nhưng đến khi ở cùng phòng nhau, tôi nhận ra cảm xúc, suy nghĩ của tôi trước đâyhay bây giờ đều là do tôi thích cô ấy.Trong mắt tôi em là cô gái hoàn hảo (Ảnh minh họa)Khi tắm xong, Thu quấn mình trong chiếc khăn bông, để lộ đôi chân trắng mịnmàng, phần trên thấp thoáng vòm ngực đầy đặn. Lúc nhìn thấy cô ấy bước ra từnhà tắm, tim tôi đập thình thịch, có cảm giác như ngộp thở. Cố trấn tĩnh lại bảnthân và tỏ ra bình thường, tôi đi lấy quần áo rồi vào ngồi trong buồng tắm, phảimất đến hơn một tiếng tôi mới có thể bước ra ngoài.Từ lúc ấy, tôi ngại nhìn Thu, ngại bắt chuyện, có chút gì đó cáu kỉnh trong giọngnói của tôi. Thu lại tưởng làm tôi phật lòng điều gì nên lại càng sán đến hỏi han.Mỗi lần như vậy, tôi lại đứng dậy đi ra chỗ khác nhưng em không chịu dừng lại.Tối đến khi chúng tôi đi ngủ, em vòng tay qua người tôi thủ thỉ: “Chị à, có chuyệngì em không phải chị cứ bảo em, em sẽ sửa mà”, rồi cô ấy gục đầu vào lưng tôi.Những cử chỉ của em khiến tôi không thể kìm được bản thân, tôi đã quay lại ôm vàhôn em cuồng nhiệt. Giây phút đó với tôi thật tuyệt vời nhưng nó lại khiến em kinhngạc vô cùng,… Em không kịp phản ứng gì, chỉ mở to mắt nhìn tôi. Khi nhận rahành động của mình, tôi cũng cảm thấy kinh tởm chính bản thân mình. Lúc đó, tôivớ vội áo choàng chạy ra biển, đêm ấy tôi không quay lại phòng.Cả đêm đi lang thang trên bờ biển, tôi vẫn không thể lý giải hay nói chính xác làtôi không thể tin được những gì đã xảy ra. Tôi là les ư? Tôi đang có trong tay tất cảnhững gì mình muốn nhưng nếu mọi người biết tôi là, tôi sẽ còn lại gì đây? Nhớ lạinhững câu chuyện đọc được trên mạng tôi mới thấy những người les họ đã khổ sởnhư thế nào và chẳng nhẽ giờ đây, tôi là một trong số họ? Làm sao tôi dám quay lạigặp em nữa? Nếu em nói ra, tất cả mọi người sẽ biết chuyện này sao? Tôi tưởngtượng ra những ánh mắt của mọi người nhìn mình đầy khinh miệt… nhưng dù saođi nữa, tôi vẫn phải đối mặt với tất cả…Quay lại phòng lúc trời đã sáng, thấy em đang năm nghiêng mặt vào tường, tôinghĩ chắc em đang ghê tởm tôi lắm. Vội vàng thay quần áo, thu xếp hành lý, tôinói với em là mình sẽ chuyển sang khách sạn khác, có gì cứ liên lạc qua mail hoặcnhắn tin. Vừa xếp đồ vào valy, bàn tay vẫn đang run lên bần bật. Dù đã ngồi mất cảđêm để lấy lại bình tĩnh nhưng sao đến tận bây giờ, tôi vẫn không thể điều chỉnhđược cảm xúc và hành động của mình.Nhưng tôi sững người khi em tiến đến gần và ôm tôi, đặt lên má tôi một nụ hônnhẹ nhàng.Rốt cuộc chuyện gì đang xảy ra với tôi và em?