Em gọi là nhật ký, nhật ký nhé chứ không phải là thư đâu, bởi lẽ, đây là sự trải lòng của riêng em, em viết cho anh - người em yêu, nhưng sẽ chẳng bao giờ nó tới được tay anh đâu. Tám tháng bên anh, không nhiều, nhưng đủ để em trải nghiệm hết những cung bậc cảm xúc của một trái tim lần đầu biết rung động. Em thấy mình thật lạ, 24 tuổi, trái tim em vẫn bình yên, bình yên đến mức đám bạn thân phải sốt sắng lo lắng thay cho em, vậy mà...
Nội dung trích xuất từ tài liệu:
Nhật ký cho người em yêu Nhật ký cho người em yêuEm gọi là nhật ký, nhật ký nhé chứ không phải là thư đâu, bởi lẽ, đây là sự trảilòng của riêng em, em viết cho anh - người em yêu, nhưng sẽ chẳng bao giờ nó tớiđược tay anh đâu.Tám tháng bên anh, không nhiều, nhưng đủ để em trải nghiệm hết những cung bậccảm xúc của một trái tim lần đầu biết rung động. Em thấy mình thật lạ, 24 tuổi, tráitim em vẫn bình yên, bình yên đến mức đám bạn thân phải sốt sắng lo lắng thaycho em, vậy mà em vẫn tỉnh queo. Chúng nó bảo em có vấn đề về tâm lý, bị mắchội chứng “khó yêu”. Những lúc đó em chỉ cười, vì em biết, tâm lý em hoàn toànbình thường và một ngày không xa, “nửa kia” của em sẽ xuất hiện.Ngày đầu tiên bước vào cơ quan, không có gì ấn tượng với em ngoài niềm vuiđược đi làm của một cô sinh viên mới ra trường . Sếp nói em cứ “bám” lấy anh màhọc nghề, em bỡ ngỡ trong môi trường mới, ngại khi thấy anh không nói gì. Suốttuần đầu anh không dạy gì cho em để em phải ngồi đọc đi đọc lại xấp tài liệu đếnhai mắt mở không ra. Em ghét anh. Vậy mà, không hiểu sao, chỉ vài tháng sau khitrở thành đệ tử của anh, trái tim em đã hoàn toàn gục ngã.Anh chẳng có gì đặc biệt, không đẹp trai hào hoa phong nhã, không giàu có nhưchàng bạch mã hoàng tử trong mơ của các cô thiếu nữ và em cũng chẳng cầnnhững thứ đó. Em ngưỡng mộ tài năng, ý chí, nghị lực phấn đấu của anh. Sự quantâm, chỉ dạy tận tình của anh đã làm em xao xuyến. Em thích anh vì anh luôn bảovệ em trong môi trường mới mà em còn quá ngây ngô. Không biết từ lúc nào embỗng thấy thích nhìn anh ngồi trầm tư suy nghĩ khi làm việc, thích nhìn vào mắtanh dù sau cái kính cận nhưng em vẫn thấy rất sáng, thích được nói chuyện phiếmcùng anh…Khoảng cách dần thu hẹp lại. Anh tin tưởng chia sẻ với em những tâm sự mà anhchưa bao giờ kể với ai, những lo lắng trước khi anh đi thi mà chưa thực sự yên tâmvề sự chuẩn bị của mình, hay niềm vui khi anh vượt qua kỳ thi quan trọng với kếtquả cao nhất… Những lúc như vậy anh không biết là em đã vui và hạnh phúc thếnào đâu. Em tự nhủ, mình sẽ cố gắng là chỗ dựa tốt nhất, là người đầu tiên anhmuốn tìm đến khi cần chia sẻ. Có lần anh nhắn tin qua, gọi em là “bé yêu”, đọcxong mà trái tim em muốn nổ tung, em đọc đi đọc lại vẫn chưa đủ, em lưu vào máyđể giữ thật lâu khoảnh khắc này. Những lần nói chuyện thú vị của hai anh em đềuđược em cẩn thận chép lại vào nhật ký của mình. Mặc dù ngồi chung phòng làmviệc, chỉ cần em ngước mắt nhìn thẳng là có thể thấy anh, nhưng sao có lúc em vẫnthấy nhớ anh da diết, muốn được ngồi gần anh hơn nữa. Mỗi ngày, trước khi nhắmmắt ngủ, em nghĩ về anh, sáng mở mắt ra, em nhớ tới anh… Em không nghĩ làmình lại yêu anh nhiều đến thế.“Hạnh phúc vốn mong manh như cỏ, Nên suốt đời ta lạc mất nhau”. Niềm vui chưakéo dài được bao lâu, giờ đây mình em ngồi gặm nhấm nỗi buồn. Anh ngay đâymà sao xa xôi quá, còn nỗi buồn mỗi ngày lại gần thêm. Bằng sự nhạy cảm củamình, em nhận ra, anh ngày càng xa em hơn. Em thương anh nhiều lắm, nhưng chỉdám giữ cảm xúc đó cho riêng mình. Em không biết tình cảm của anh đối với emthế nào, nên dù yêu và nhớ anh thật nhiều nhưng em không dám nói với anh,không dám thể hiện ra bên ngoài để cả anh và em đều tự nhiên trong phòng làmviệc. Em đã cố kìm nén cảm xúc của mình, làm tròn vai một cô em gái. Đến bâygiờ nghĩ lại, em chợt thấy, có khi nào tại tính nhút nhát, cẩn thận đến thái quá củamình mà biết bao cơ hội đã bị em bỏ qua không? Và lần này cũng vậy, biết đâu anhcũng ngại như em, nếu em nói ra tâm sự của mình, thì giờ kết cục có lẽ sẽ khác.Dường như anh đang để ý người con gái khác.Đi du lịch, thấy anh luôn bên cạnh người ta, em biết, mình chỉ là bạn.Nhìn màn hình máy tính của anh, trên cửa sổ chat luôn có tên người ta, em biết,mình chỉ là bạn.Nhìn lại nhật ký cuộc gọi, hộp thư đến trong điện thoại, vắng tên của anh, em biết,mình chỉ là bạn.Thấy anh bỗng “lơ” em, chỉ gọi em khi có việc, hay khi anh buồn, muốn chia sẻ,em biết, mình chỉ là bạn.Anh chẳng lần nào nhớ thực hiện đúng những gì đã hứa với em, em biết, mình chỉlà bạn.Đọc tâm sự của một bạn nam trên báo viết cho cô bạn thân rằng: “anh không thểchia sẻ với cô ấy những chuyện làm anh bực bội, làm anh buồn phiền, vì anh biếtnếu anh buồn, cô ấy cũng buồn, mà anh lại không muốn nhìn thấy cô ấy buồn”. Emtủi thân muốn khóc. Em biết, mình chỉ là bạn.Đứng nhìn mặt trời mọc một mình, từng con sóng biển Long Hải vẫn xô vào bờ ầmầm. Chưa bao giờ em thấy buồn và cô đơn đến thế. Em đủ nhạy cảm để nhận ra tấtcả, và cho tới giờ, hy vọng em vẫn còn đủ lý trí để tự kéo mình ra khỏi “vũng lầynhân thế” để về đúng vị trí em gái của mình. Những năm tháng sống tự lập, mộtmình nơi đất khách quê người đã luyện cho em một “tinh thần thép” và thái độ vôcảm trước những biến cố cuộc đời. Nực cười thay, giờ em phải dùng nó để chiếnđấu với chính mình. Anh sẽ chẳng bao giờ biết đâu, những ngày em “đình công”không nói chuyện ...