(Nhật Ký người vượt biển) Ngày..tháng... - Tầu về, sẽ khởi hành tối nay, đã chuẩn bị xong chưa? - Chị đem mấy cái tập vở này theo làm gì? Nặng nề chật chỗ, không lo xếp quần áo vào. - Nhưng bỏ lại không đành, chỉ còn lại bấy nhiêu... - Chị lẩm cẩm quá, mạng sống biết có giữ được không ở đó mà tiếc mớ giấy mong manh. Tôi tự nhủ lòng thân còn chưa biết có giữ được hay không thì chữ nghìa còn lại có gì mà tiếc rẻ, tất cả rồi cũng chỉ là...
Nội dung trích xuất từ tài liệu:
Nhật Ký Của TNhật Ký Của T Sưu Tầm Nhật Ký Của T Tác giả: Sưu Tầm Thể loại: Truyện Ngắn Website: http://motsach.info Date: 27-October-2012(Nhật Ký người vượt biển)Ngày..tháng...- Tầu về, sẽ khởi hành tối nay, đã chuẩn bị xong chưa?- Chị đem mấy cái tập vở này theo làm gì? Nặng nề chật chỗ, không lo xếp quần áo vào.- Nhưng bỏ lại không đành, chỉ còn lại bấy nhiêu...- Chị lẩm cẩm quá, mạng sống biết có giữ được không ở đó mà tiếc mớ giấy mong manh.Tôi tự nhủ lòng thân còn chưa biết có giữ được hay không thì chữ nghìa còn lại có gì mà tiếc rẻ,tất cả rồi cũng chỉ là cát bụi phù du, bao nhiêu là sách vở, bao nhiêu là bút mực...ngày qua ngày,đêm thâu đêm...Có gì thương tiếc nữa? Sống không có thấy ngày mai, chết chưa biết mồ mả...Ngày..tháng...Đêm tối đen như mực, xoè bàn tay không thấy ngón. Chân lần dò khấp khểnh, tiếng chó sủa xaxa thật rợn người. Như bầy mù theo nhau, bước dăm bước chân dừng lại nghe ngóng. Đêm tĩnhlặng đến tê người...Mảnh ván mỏng oằn oại theo bước chân, từ bờ xuống nghe như vạn dặm, chỉ có cây sào tre làmgậy chống, một tiếng động nhỏ vang trong đêm yên, như tiếng đại bác những ngày nằm trongcăn gác ven đô, bao giờ còn nghe tiếng đạn réo ngang trên đầu là biết mình vừa thoát...Tiếng người rơi bõm xuống nước, tiếng kêu nuốt vội vào cổ họng, tiếng quần áo sào sạt, bàn tayướt run rẩy nắm bàn tay, tiếng tim đập cuống cuồng trong lồng ngực, tiếng nói thì thầm;-Phải cởi áo ướt ra, mặc tạm cái áo len này cho đỡ lạnh.-Khẽ thôi, tiếng động trên sông vang xa lắm.Tôi nắm bàn tay em trấn an, hai đứa ngồi sát nhau trong khoang cố gắng chìa cho chút hơi ấm.Tiếng sào chống xuống nước nhịp nhàng, cuối cùng rồi chiếc ghe cũng chuyển động, từ đây rasông lớn còn bao xa? Dù có bao xa thì cũng không còn đường trở lại, ghe đã tách bến rồi.-Sợ quá, bao lâu nữa mới ra sông?Trang 1/9 http://motsach.infoNhật Ký Của T Sưu Tầm-Sắp ra sông rồi, khẽ thôi.Cố gắng giữ lại tiếng hai hàm răng lạnh khua nhau, âm thanh nhỏ nhoi cũng đủ kinh động đấttrời. Bên kia sông ánh đèn lập loè phía Tân Đông, Tân Tây, dưới nữa là O Môn, Bình Thủy, TràNóc, qua khỏi Cần Thơ trời chưa rạng sáng, thở được rồi, lồng ngực thoi thóp từ đêm qua, baonhiêu dây thần kinh trong đầu đều căng cứng, chỉ cần một dao động nhỏ cũng đứt. Gần tới CáiVồn, bên dòng nước xoáy, chiêc tam bản trong sông chèo ngang chặn đầu, cái nón lá chekhuôn mặt, tiếng nói vội vàng;- Về, phân tán mỏng, chia nhau các ngã, lên bến xe đò, tìm chuyến khác nhau mà đi.- Tàu bể hộp số, đã kéo về ụ nằm, tất cả phải phân tán mỏng, chờ thời điểm khác.Ngày..tháng...Có lệnh công tác, sắp tết rồi mọi việc như dầu sôi. Làm sao đi được, hỏng chuyện hết, lấy lý dogì để từ chối bây giờ?- Chị cứ đi, có gì về cũng kịp mà.- Biết chị đang ở đâu mà nhắn.- Tàu phải chờ sửa cho xong con heo dầu mới có thể chạy thử, phụ tùng vẫn chưa mua được,chưa biết đến bao giờ mới có thể ráp vào.Ngày..tháng...Đêm nằm ở bãi sau có tiếng nói thì thầm, xa xa ánh dèn như bóng ma chơi, nhớ những ngàynằm ở Bãi Dương, Phụ Tử, Hà Tiên...Cũng biển sóng thì thào, cũng gió khuya tê buốt, đem lửatrại với tiếng hát chất ngất trong tim.- Chị vào đi chứ, lại bị kiểm thảo bây giờ, đôi mắt cú vọ cứ theo chị mãi.- Chị biết, nhưng biển đêm nay thật bình yên, chị muốn uống tất cả...Qua bao nhiêu là chặng đường, hãy cố mở mắt ra, hãy cố thu cho đầy những ngăn tim óc. Quêhương, như vết dao đâm, như vét thương muối xát, làm sao mà nhớ hết đồi núi trùng trùng, làmsao mà ghi đầy biển xanh ngát, bờ cát nối bờ cát, ghềnh nối ghềnh, núi tiếp núi, mỗi địa danhnhư một đóa hoa, mỗi con đường như một mạch máu, bao nhiêu bài hát, bấy nhiêu bài thơ,ngôn ngữ nào diễn đạt...??Ơi Tuy Hòa, Ơi Hồng Lĩnh! Non nước nào còn sống mãi trong những câu ca? Ơi Hải Vân mâyngàn, Ơi Tam Giang nước bạc! Bóng hoàng thành rêu phong buồn ủ rũ, đài Nam Giao lặng lẽmột mầu tang, tang khó đã bao lâu, nhớ thương ngọn cờ vàng ngày nào bao máu xương cố giữ.Ngày..tháng...Tất cả xếp hành trang, gói đôi đòn bánh tét, ngồi chờ con đò vô định, nắng lấp lánh theo nhau,nắng vàng vọt sắp tàn, như tượng đá trăm năm. Sao chưa thấy người dẫn đường đến đón? Từnggiây phút trôi qua, như nghìn ngày mòn mỏi...Trở về ngôi nhà thân quen, mắt mẹ đỏ hoe, mấy chồng áo dài xếp lại phẳng phiu, sách vở nằmTrang 2/9 http://motsach.infoNhật Ký Của T Sưu Tầmbên nhau lặng lẽ.- Mẹ tưởng con đã đi rồi.- Chờ mã ...