Tí tách tí tách Vài giọt mưa nhỏ rơi xuống, chàng trai bước vội vã ra khỏi tiệm, lên xe phóng vụt đi. Mưa nặng hạt dần, chiếc xe cứ phóng thật nhanh, mưa tạt vào mặt anh, bỏng rát, đau, thật là đau, mắt anh cay xè, một giọt nước ấm nóng trào khỏi khoé mắt, cảnh vật trên đường mờ đi, nhiều người đi ngang nhìn anh hiếu kì, nhưng dường như không ai thấy anh đang khóc.
Nội dung trích xuất từ tài liệu:
Nhật ký ngày mưa ... nhật ký ngày mưa ...Chúng ta chia tay đi.-Sao ạ?-Tôi nói chia tay đi, tôi chán cô rồi.-Hả?…Tí tách tí táchVài giọt mưa nhỏ rơi xuống, chàng trai bước vội vã ra khỏi tiệm, lên xe phóng vụtđi. Mưa nặng hạt dần, chiếc xe cứ phóng thật nhanh, mưa tạt vào mặt anh, bỏngrát, đau, thật là đau, mắt anh cay xè, một giọt nước ấm nóng trào khỏi khoé mắt,cảnh vật trên đường mờ đi, nhiều người đi ngang nhìn anh hiếu kì, nhưng dườngnhư không ai thấy anh đang khóc.Chỉ là mưa thôi, đúng không?…Lộp bộp lộp bộpNhững giọt mưa nặng hạt rớt trên vai cô. Cô bước đi, chậm rãi, thẫn thờ dưới lànmưa dày đặc. Người cô đang run rẩy, cô lạnh chăng? Nhưng sao cô chẳng cảmthấy gì cả. Đầu óc cô trống rỗng, trái tim cô trống rỗng, nó không đau, cũng chẳngbuồn, chỉ đơn thuần là trống rỗng, một mảng trống lớn trong trái tim cô mà côthậm chí còn không hiểu, không biết vì sao nó lại ở đó. Cô cứ bước đi, vô định, trờivẫn mưa, mưa rơi ướt đẫm khuôn mặt cô, mưa làm mắt cô nhoè đi, làm mắt cônhức nhối, những giọt nước thi nhau rơi xuống.Chỉ là mưa thôi, đúng không?-----------------Ngày…tháng…năm…Tôi chia tay em, chóng vánh, vội vàng.Tình yêu kết tinh của hơn hai năm tôi và embên nhau giờ đây tan vỡ thật nhanh chóng trong hai chữ chia ly. Tôi đã phải cốgắng kiềm chế mình biết bao để không bật khóc trước đôi mắt bàng hoàng của em.Em nói em không hiểu, phải, tôi cũng không hiểu vì sao lại như thế, chẳng có dấuhiệu gì báo trước, chẳng có lời cảnh báo nào, cứ như chỉ là đùa khi người ta độtngột gõ cửa nhà tôi và bảo rằng tôi không còn sống được bao lâu nữa, rằng cănbệnh của tôi là không thể cứu chữa, rằng tôi nên chuẩn bị hậu sự chomình…bla…bla…bla…Thật buồn cười em có biết không?Tôi sắp chết, ấy vậy mà tất cả những gì tôi có thể nghĩ đến là em, là em sẽ ra saokhi tôi không còn, khi tôi không còn có thể đỡ lấy em khi em ngã, lau nước mắtcho em khi em khóc, đến với em khi em thấy cô đơn, gánh đỡ cùng em những suytư, trăn trở, sẻ chia cùng em những niềm vui, nỗi buồn…Ừh, tôi đã lo như thế, nhưng tôi lo cho em rồi lại thấy lo cho mình, ai đó sẽ thay tôilàm tất cả những điều đó cho em, một người con trai nào đó sẽ cướp mất em khi tôikhông còn, tôi lo, lo đến mức muốn phát điên, và tôi ghen, ghen với tất cả nhữngngười xung quanh em, những người cuộc sống còn rộng mở, những người sẽ đượcở bên em lâu hơn tôi, tôi ghen điên lên được rồi tôi hận, tôi hận số phận bất công,tôi hận bản thân mình, hận cái thể xác vô dụng này. Tại sao? tại sao lại là tôi? tạisao không phải là ai khác?Em là thứ độc nhất và là duy nhất còn lại có ý nghĩa với tôi, nụ cười, mái tóc, đôimôi em, tất cà, tất cả của em phải là của tôi, tôi không muốn để lại em cho ai khác,có lúc tôi chỉ muốn chạy ngay đến chỗ em để giết chết em, tôi muốn đem em theocùng tôi, để em mãi mãi thuộc về tôi. Tôi thật đáng ghê tởm, tôi để tuyệt vọng ănmất lý trí của mình, tôi đã thật sự phát điên.Tôi đập phá tất cả những thứ trong tầm tay mình, căn phòng nhỏ bé em dày côngsắp xếp cả tháng trời giờ chỉ là đống hoang tàn, lộn xộn, trái tim thủy tinh em tặngtôi đã vỡ tan thành từng mảnh, nó thật mong manh, yếu ớt, tôi nhớ đến em và tôibật khóc, trái tim thủy tinh của tôi vỡ tan rồi. Tôi phải làm sao đây…Có lẽ tôi mãi mãi không thể quên gương mặt đó của em, tôi đã chạy trốn, tôi phảichạy trốn khỏi ánh mắt em nếu không tôi sẽ không thể kìm được mình ôm lấy emvà nói tất cả sự thật. Và bây giờ tôi ở đây, ghi lại những điều em sẽ không bao giờbiết trong căn phòng lạnh lẽo bừa bộn, ngoài kia trời vẫn mưa dai dẳng, những giọtmưa nặng trĩu rớt trên mái hiên nhà nghe như than oán, trách cứ, dường như mưađang buồn, mưa đang khóc, nhưng mưa không khóc cho tôi, mưa không khóc chotình yêu của tôi, vì mưa đâu có biết. Nhưng tôi biết, tôi yêu em.Tại sao…lại là tôi?------------------1 năm sauẦm…ào ào-Má, mưa gì mà mưa suốt ngày thế không biết.-Chịu thôi, đang vào mùa mà.-Mùa với chả màng, hết quách đi cho rảnh nợ.-Ừh ừhm…-Ê, mà mày nghe gì chưa?-Sao?-Phòng mình sắp có sếp mới.-Vậy hả? Trai hay gái?-Con gái, nhưng mà chỉ là dân mới vào nghề thôi.-Dân mới? Mà lên làm sếp? Giỡn hoài.-Đùa giỡn gì, chắc chắn 100%.-Tao không tin-Mày không tin kệ mày, nghe nói người ta là con gái tổng giám đốc đấy.-Ôi dào, tưởng sao, mày không nói sớm. Con ông cháu cha thế thì có lên làm giámđốc ngay tao cũng chả lạ.Ngày…tháng…năm…Trời mưa, ngày mưa đầu mùa, ngày đầu tiên tôi thật sự làm một “công viêc”, ngàyđầu tiên thoát được khỏi chiếc vỏ tôi đã đóng lại, ngày đầu tiên có thề đáng để ghilại những gì đã qua trong đời tôi.“Tiểu thư tập đoàn Kim” là tên của tôi. Ánh mắt dè bỉu, những tiếng xầm xì, là mộtphần của cuộc đời tôi, chẳng bao giờ xa lạ và sẽ không bao giờ biến mất, ngày hômnay cũng vậy và những ngày trước đó cũng thế.Những con người giả tạo, những nụ cười giả tạo tạo nên cuộc đời ...