Danh mục

Nhật ký nhân viên văn phòng

Số trang: 6      Loại file: pdf      Dung lượng: 170.79 KB      Lượt xem: 7      Lượt tải: 0    
10.10.2023

Xem trước 2 trang đầu tiên của tài liệu này:

Thông tin tài liệu:

Ông đừng réo máy giục em. Từ nãy tới giờ, ông nháy dễ đã đến bảy cuộc. Bảy cuộc trong vòng một giờ đồng hồ. Ông chả lẽ không có việc gì làm trong một giờ đồng hồ ấy? Cà phê. Ông uống đi. Thuốc lá. Ông đốt đi. Sao sáng nay ông không phải lau nhà, không phải phơi quần áo như mọi hôm? Sao không ngồi đánh cờ với mấy ông bạn hàng xóm, cùng tổ hưu trí và điện thoại vứt béng ở trên phòng ngủ cho nó nhanh? Hay là ông chở cụ đi chùa đi....
Nội dung trích xuất từ tài liệu:
Nhật ký nhân viên văn phòng Nhật ký nhân viên văn phòng TRUYỆN NGẮN CỦA PHONG ĐIỆPÔng đừng réo máy giục em. Từ nãy tới giờ, ông nháy dễ đã đến bảy cuộc. Bảy cuộc trongvòng một giờ đồng hồ. Ông chả lẽ không có việc gì làm trong một giờ đồng hồ ấy?Cà phê. Ông uống đi. Thuốc lá. Ông đốt đi. Sao sáng nay ông không phải lau nhà, khôngphải phơi quần áo như mọi hôm? Sao không ngồi đánh cờ với mấy ông bạn hàng xóm,cùng tổ hưu trí và điện thoại vứt béng ở trên phòng ngủ cho nó nhanh? Hay là ông chở cụđi chùa đi. Cụ thích đi chùa lắm. Chừng ấy việc, đủ đốt hết mấy giờ đồng hồ cho ông.Ông réo máy cho em làm gì. Càng réo, em càng bực. Càng khó chịu. Ông không biết làlàm thế chỉ tổ cho bọn đàn bà nó nhanh chán à?Còn nhớ lần ông đến văn phòng em, giải quyết ba cái thủ tục cho cái nhà đất của ông. Rồiông nhã nhặn ngồi yên lặng một góc lúc em đang gân cổ lên cãi nhau với mấy con mụbéo sực nức nước hoa giá rẻ chợ Đồng Xuân và thích chen ngang. Lúc ông thấy mắt emsắp lồi ra khỏi con ngươi đến nơi rồi, ông ra hành lang, bấm máy cho em. Máy bàn. Ôngnhìn nhanh thế. Ông thầm thì trong máy rằng: trốn ra ngoài đi, nói là sếp gọi. Cứ thế này,nó gửi thư vào hòm góp ý cơ quan thì có mà mất việc.Em hiểu ngay cách ông cứu em khỏi một cuộc lanh tanh bành sát ván. Em phi ra ngay.Không phải vì sợ mất việc. Chỉ là cứ thế này thì chính em giết em. Tự nhiên chết vì mấycon mụ thừa mỡ bụng thì có đáng không? Sự giải thoát làm em nhẹ nhõm.Em ngồi ở quán cà phê, duỗi chân duỗi tay, uống ực một cốc chanh dây. Chưa đã, em gọithêm cốc nước bưởi. Nước bưởi vừa chua vừa đắng. Cái bọn nhà hàng này rõ là mua bưởiế, nhưng lại đòi thu tiền cao của khách. Em bực quá. Em dằn cốc xuống bàn.Ông vẫy tay nhân viên, gọi cho em cốc nước dưa hấu. Ông biết dưa hấu rẻ hơn bưởi, nókhông mua điêu được. Kiểu gì cũng ngọt. Màu dưa hấu cũng không thể đổ cà chua vàođược.Đấy, cái kiểu ông gây ấn tượng là thế. Em làm con cá, mắc phải cần câu. Em thích ngồiuống cà phê với ông, duỗi chân duỗi tay và chửi vung xích chó. Ông cười ra vẻ hiểu biết.Ra vẻ thông cảm. Ra vẻ bao dung. Đại loại thế.Nhưng tính em thì chóng chán.Nhưng đương nhiên nó chưa biết chán khi ông tặng em lọ nước hoa của anh bạn vừa đinước ngoài.Ông bảo đã lâu ông không tặng quà cho ai. Em rất đặc biệt với ông. Đặc biệt lắm. Ônglập bập châm thuốc và nói đi nói lại điều đó. Ông bảo, nhớ thỉnh thoảng nhắn tin cho ôngnhé.Đầu ông cúi xuống. Em thấy tồi tội. Và thấy ông cũng dễ mến. Làm bạn thì cũng chả mấtgì.***Trong lúc ông réo máy rèn rẹt thì thằng cha ấy lại đến. Cái mặt hiền hiền một kiểu rất khóchịu. Vớ vẩn thế chứ. Hoặc là lưu manh, lưu manh hẳn. Hoặc chất phác, chất phác hẳn.Đây lại là một cái mặt bì bì như đất, giữa đám ấy nứt ra một khe nhỏ, mà người ta gọi làcười. Nó làm em ngứa ngáy, khó chịu.Ông không biết đấy thôi, em bị dị ứng bẩm sinh. Không phải dị ứng lông chó mèo hay dịứng thức ăn. Cũng không phải dị ứng thời tiết. Em bị dị ứng người. Ông hiểu không? Dịứng người. Con người làm em dị ứng. Em bức bối, khó chịu, muốn rủa xả, muốn gây hấnmà vẫn phải cố đon đả, cười cợt. Vì em là nhân viên văn phòng. Hàng ngày em phải tiếpđủ loại người. Sự chịu đựng khiến em mệt mỏi đến cực độ. Tưởng đến phát điên. Bệnh dịứng ngày một trầm trọng mà không có thuốc chữa. Em chỉ thấy cơ thể mình đang mòndần, mục ruỗng dần. Cái thứ mà em tuôn ra đằng mồm, cái kiểu mà em nhe răng ra, emkhông hiểu nó là thứ gì nữa. Nó không phải là thứ em muốn. Nó là thứ đã được lập trìnhvà em chỉ cần nhấn enter.Em nhìn lên (em thực sự muốn trừng mắt. Lẽ ra em phải trừng mắt):“Ông muốn hỏi ai?”.“Tôi hỏi em mà - cái mặt hiền hiền he hé cười - hôm trước rõ ràng em có một lúm đồngtiền má trái mà. Lạ nhỉ, làm sao có chuyện ấy được nhỉ. Làm sao cái lúm đồng tiền lạibiến mất nhỉ?”.Mặt hắn hiền hiền ngồi bần thần trước mặt em. Như kiểu bị mất ví, ngồi nhớ lại xem mấtở đâu. Ông bảo thế thì em không khùng làm sao được?Mặt hiền hiền lại bạn với sếp nên em không thể thất lễ. Nhưng nếu gặp em có việc thì emsẵn sàng giải quyết cho nhanh. Đằng này, cứ đến, cứ đòi gặp em, để hỏi cái lúm đồng tiềntrên má của em đâu?Hỏi thế có bằng bắc thang lên hỏi ông giời. Em muốn điên lên mất.***Cà phê còn nửa cốc và nguội ngắt. Hóa ra ông vẫn kiên nhẫn đợi em.Khả năng kiên nhẫn của ông là vô địch.Một lần ngồi xả “xì trét”, em hỏi, sao ông tự nhiên lại thích làm bạn với con bé cứng đầucứng cổ là em. Ông bảo, em không biết tôi chứ tôi biết em lâu rồi. Tình cờ trong một bàibáo về văn phòng X., có mặt em ở đó. Thế là ông cất tờ báo trót dính mấy hạt xôi về nhà.Tuần sau ông đến văn phòng của em.Có cái này, ông không nói rõ, là em có giống cô bạn gái cũ của ông không? Ông bảo emcùng tuổi. Tuổi Mão, thông minh, tinh tế và khó lường lắm. Nhưng mà ông thích tuổi ấy.Nó bí ẩn. Nó khiến ông đau đầu. Và cũng rất mê.“Vì sao?” - em ngạc nhiên hỏi ông. “Vì mình đã ăn nằm với người ta ...

Tài liệu được xem nhiều: