Ở đời ai cũng phải chết, nhưng có những cái chết vô lý đến mức không thể tin được. Khi nó xảy đến cho một người thân thiết của mình thì không chỉ là không thể tin mà còn là không chấp nhận được. Tại sao Hữu lại chết? Mà chết vì tai nạn giao thông, điều mà không một đứa bạn nào của Hữu, trong đó có Bằng, có thể nghĩ đến. Bởi Hữu chính là đứa cẩn thận nhất trong đám bạn bè, chạy xe chậm, đúng luật, nhà ở ngoại thành nên hằng ngày trên đường đều...
Nội dung trích xuất từ tài liệu:
Nhẹ Lòng Mà ĐiNhẹ Lòng Mà Đi Sưu Tầm Nhẹ Lòng Mà Đi Tác giả: Sưu Tầm Thể loại: Truyện Ngắn Website: http://motsach.info Date: 27-October-2012Ở đời ai cũng phải chết, nhưng có những cái chết vô lý đến mức không thể tinđược. Khi nó xảy đến cho một người thân thiết của mình thì không chỉ là không thể tin mà cònlà không chấp nhận được.Tại sao Hữu lại chết? Mà chết vì tai nạn giao thông, điều mà không một đứa bạn nào của Hữu,trong đó có Bằng, có thể nghĩ đến. Bởi Hữu chính là đứa cẩn thận nhất trong đám bạn bè, chạyxe chậm, đúng luật, nhà ở ngoại thành nên hằng ngày trên đường đều luôn đội nón bảo hộ,ngay từ khi chưa có luật bắt buộc. Uống rượu với anh em, Hữu không bao giờ để bị say, mà lỡvui quá chén thì bao giờ cũng bỏ xe lại, đi taxi về. Ai cười thì mặc, Hữu chỉ giải thích một lần duynhất: “Tôi phải lo cho một vợ ba con và cả hai gánh gia đình ở dưới quê. Tôi phải giữ cho khôngthể có chuyện gì xảy đến cho mình”.Thế mà chuyện đó đã đến, như sét đánh, lúc tám giờ mười lăm phút buổi sáng ngày 19-5 trênđường Hữu đi làm. Những người chứng nói là Hữu chạy xe hoàn toàn đúng luật, bên tay phảiđường, tốc độ vừa phải. Chiếc xe tải chạy cũng đúng làn đường, tốc độ không nhanh, và đangchạy phía sau xe Hữu. Bỗng đâu có một chiếc Su của một thằng nhóc chạy khá nhanh từ phíasau bên phải Hữu vọt lên. Ngay trước mặt nó lại có một chiếc xe gắn máy khác. Để vượt quaHữu, thằng nhóc vụt lách sang bên trái. Có thể là hai chiếc kính chiếu hậu đã chạm nhau, hoặcđuôi xe nó quẹt phải bánh trước của xe Hữu. Nhờ tốc độ nhanh nên nó lướt qua được, trong khiHữu bị hất ngã qua bên trái, vừa đúng lúc chiếc xe tải chạy đến...Chỉ trong một tích tắc! Và chấm hết... Chấm hết một kiếp người tài hoa, trung thực, tình nghĩa.Chấm hết một giấc mơ đổi đời đang êm đềm trôi. Từ một tỉnh nhỏ, họa sĩ Hữu khăn gói lênthành phố, gia nhập làn sóng người đi tìm lối thoát khỏi cảnh nghèo túng. Anh vẽ bảng hiệu,chép tranh, mở lớp dạy hội họa... đầu tắt mặt tối cho đến ngày tình cờ gặp lại một thằng bạn từthời học trường mỹ thuật hiện trình bày cho một tờ báo. Báo cần thêm người và nó lôi ngay Hữuvề. Có công việc ổn định lại gặp đúng đất dụng võ, Hữu đi lên từ đó. Một tờ báo chính, vài tờđặc san, rồi tới tấp bìa sách, bìa băng đĩa... Hữu nhận làm tất cả, thức đêm thức hôm cày bừa,học hỏi, từ một gã mù vi tính dần trở thành một chuyên gia đồ họa trên máy. Rồi Hữu mua đượcmột căn nhà nhỏ ở ngoại ô, đưa được vợ con lên. Từ đôi tay trắng, có vẻ như anh đang làm nêntất cả... Vậy mà...Đứa bạn nào cũng khóc khi đến đám tang Hữu. Như thường lệ, khi một người tốt như vậy ra đirồi, người ta mới bắt đầu nhớ thì ra anh ta đã tốt như thế nào. Nhìn vợ Hữu xơ xác tả tơi, ba đứaTrang 1/5 http://motsach.infoNhẹ Lòng Mà Đi Sưu Tầmcon ngơ ngác thất thần, không ai cầm được nước mắt.Bằng là một trong mấy người bạn thân nhất của Hữu. Họ có tám người, đều trong giới vănnghệ, luôn họp mặt cố định vào mỗi chiều thứ sáu để lai rai cuối tuần. Họ sắp thứ tự luân phiênchịu trách nhiệm buổi nhậu, đến lượt ai thì người đó tùy túi tiền mà quyết định chỗ ngồi và thựcđơn. Cứ thế, nhóm “bát tiên” nhờ không có tiên nữ nên đã chơi với nhau êm đềm được hơnnăm năm. Bằng là nhà thơ nên có thể nói là “hẻo” nhất đám, đến lượt anh thường chỉ có rượuđế và thịt chó. Thỉnh thoảng, biết Bằng đang “vã”, Hữu còn lén dúi tiền cho.Hai người thân nhau vì cùng là dân đồng bằng chạy lên thành phố, cùng tuổi, cùng mê rượu đếhơn rượu tây, lại mang hai cái tên Bằng - Hữu như duyên tiền định. Bằng làm thơ ngang tàngphóng túng như chính kiểu sống của mình, còn Hữu luôn chu đáo, đúng giờ, ngăn nắp. Bằngquá bốn mươi vẫn độc thân, vài tháng lại thấy một cô bạn mới, còn Hữu quanh năm đội vợ độicon trên đầu. Bằng luôn phát biểu ồn ào, sẵn sàng tranh cãi, còn Hữu lúc nào cũng im lặng,hiểu nhiều nói ít. Hai tính cách có vẻ trái ngược nhau hoàn toàn nhưng người này lại là mơ ướccủa kẻ kia, thân nhau cũng là điều dễ hiểu.Trong suốt ba ngày không rời đám tang, rồi ngồi bên quan tài vịn cho nó đừng lắc lư trên suốtchặng đường từ thành phố về tận quê Hữu, rồi ném cục đất và tưới ly rượu cuối cùng xuốngphần mộ, Bằng không hề chảy một giọt nước mắt - Cũng gần như không nói một lời nào. Bađêm, Bằng cứ ngồi đó, trước mặt là chai rượu trắng, tì tì uống. Cuộc đời đã vô nghĩa đến vậy,thấy đó mất đó, thì kiêng với cữ làm đếch gì nữa. Người nhà Hữu bưng tới chén cơm thì ăn, mệtquá thì lăn xuống chiếu. Cứ thế cho đến khi chôn cất Hữu xong, Bằng gần như kiệt sức, ở luôntrong nhà ba mẹ Hữu suốt mấy ngày. Mỗi chiều anh lại ra sau vườn ngồ ...