Thông tin tài liệu:
Sống trên đời...mỗi người 1 hoàn cảnh, có người hạnh phúc ắt sẽ có người đau thương và chính tôi cũng vậy tôi đã cùng nhỏ bước đi trên những chặn đường đó...nhưng chỉ có 1 điều..tôi đã đánh mất nhỏ. Tôi chẳng bao giờ qên đc người con gái đã thay đổi cuộc đời tồi tệ của tôi...
Nội dung trích xuất từ tài liệu:
Nhỏ à!Em chỉ là của anhNhỏ à!Em chỉ là của anhSống trên đời...mỗi người 1 hoàn cảnh, có người hạnh phúc ắt sẽ có người đauthương và chính tôi cũng vậy tôi đã cùng nhỏ bước đi trên những chặn đườngđó...nhưng chỉ có 1 điều..tôi đã đánh mất nhỏ.Tôi chẳng bao giờ qên đc người con gái đã thay đổi cuộc đời tồi tệ của tôi...Nhỏ chỉ đứng thứ 2 trong cuộc thi “nữ sinh thah lịch”của trường bên. Tâm hồn nhỏsáng như 1 tấm gương phẳng lặng...cuộc sống ấy sẽ ko bị mất đi nếu ngày đó tôi kođến.Trường tôi cách trường nhỏ khỏang 9 cây số nhưng tôi vẫn biết hết sự tình bên ấychả chừa chút nào vì tôi là thằng rong chơi, xúng xính...chả ra gì. Tôi nghe nói nhỏlà 1 con nhỏ tí ta tí tởn, 1 con nhỏ chẳng ra gì nhưng rất giỏi “giả nai” so với vẻngoài dễ thương của nhỏ, nếu rơi vào 1 thằng nổi tiếng giang hồ nghe thế cũng cóvẻ thú vị đấy nhỉ..và tôi cũng ko bị loại trừ trong số đó...tôi tìm mọi cách để qenvới nhỏ, chưa có chuyện gì có thể làm tôi nản bước nhưng việc tìm số đt của nhỏđã làm chuần vài bước đi của tôi và ngay lúc tôi định từ bỏ tôi lại tình cờ biết dccon bồ của thằng Huy bạn tôi lại sát nhà với nhỏ. Có đc số đt của nhỏ trong tay tôiđã chắc mẩm đùa vs nhỏ 1 trận cay đắng, và tôi bắt đầu nhắn tin với nhỏ. Đầu tiêntôi cố ý bắn cho nhỏ 50k tiền đt, nhưng đến khi nhỏ nt lại hỏi và từ chối số tiền, tôilại cho là có duyên nên đòi làm qen vs nhỏ và thế là chúng tôi bắt đầu biết nhau...rồi thi thoảng tôi lại nhắn vài cái tin giả vờ quan tâm đến nhỏ hoặc chọc cho nhỏcười, vì thế nhỏ rất thích nói chuyện vs tôi...và thóang chốc chúng tôi đã thành bồbịch của nhau sau 1 buổi tối, bất ngờ tôi sang chở nhỏ đi học về.... Khi ấy tôi thấynhỏ cũng “dại trai” như những con nhỏ tôi từng gặp, nên tôi xem thường nhỏ 1cách vô đốiNhững lúc đi chơi vs nhỏ tôi rất ít thấy nhỏ cười..chắc là đang chảnh(hay sợ mấthình tượng gì đó, tôi chả bíêt), tôi và cả chúng bạn qậy của tôi đều ko thấy nhỏ cóchút gì kiêu kì của 1 đứa đứng nhì nữ sinh thanh lịch 1 trường lớn...nhỏ rất bìnhthường, nhỏ ko sơn môi phếch phấn, ko điệu đà ngọc nữ, điều đó khiến chúng tôicàng ghét vẻ “giả nai”của nhỏ hơn.Tôi hay kéo nhỏ đi chơi những trò mà chỉ có bọn con trai mới có thể, tôi thích épnhỏ làm những điều mà những đứa con gái hiền lành ko mún và tôi hay dẫn nhỏ đichung mỗi khi tôi có trận qyết chiến. Nhưng nhỏ vẫn ko thể hiện gì nhìu trênkhuôn mặt baby có mái tóc búp bê ấy, nhỏ chỉ lặng im nghe theo, ko chống trả vàhay chăm sóc mỗi khi tôi bị thương vì đánh nhau.Tất nhiên...tôi chưa đụng gì dếnnhững gì qá đáng vs nhỏ...vì tôi mún tạo lòng tin, tôi cũng là người “giả nai” nhưnhỏ.Nhỏ biết tôi chỉ đùa giỡn 1 kiểu vô tâm vs tình cảm của nhỏ, nhưng nhỏ vẫnthế...đôi lúc nhỏ qá đà nói cười vs tôi rất thân thiết, hay la tôi những điều có sẵntrong bản tính của tôi, hay trùng tu những thói qen tật xấu đã ngấm chìm trong máutôi, và hay cản tôi những gì nguy hiểm.... tôi đã bắt đầu thấy nhỏ nhanh chóng trởthành mẹ kế của tôi.Tôi nhớ nhất lần đầu chúng tôi ko gặp nhau lâu dài cũng là do tính “mẹ kế” củanhỏ trổ ra, lúc đó tôi say mà thấy nhỏ cứ nhăn nhăn khi thấy tôi lạn lách cùng lũbạn , tôi ko thể là 1 đứa có bồ “qa đường” mà bỏ bạn “chí cốt” đc nên tôi xuống xevà tát nhỏ 1 tai trời giáng trước tiếng cười sặc sụa của lũ bạn, tôi vẩn nhớ như inmá nhỏ lúc đó mau chóng hằn lên 5 dấu tay rỉ máu của tôi còn trên môi toé lên vàisợi máu đỏ. Lúc đó tôi chả thấy gì là tội lỗi về việc bỏ nhỏ đứng 1 mình đó mà đitrước con mắt của bao nhiu kẻ đang nhộn nhịp trên đường giờ công sở. Chiều đónhỏ đã tự lê bộ về bằng đôi chân bé nhỏ khoảng 3 cây số vì nhỏ bị say xe trừ xeđạp còn xe máy thì tôi chưa rõ. sau đó 1 ngày nhỏ vẫn nhắn tin đt cho tôi bìnhthường nhưng tôi ko bắt mấy, nhỏ nói sẽ đón xe buýt để vào nhưng tôi ko cho.. nhỏvẫn cứng đầu đón xe...mấy chiếc xe chạy qa nhưng nhỏ ko giám vẫy lại vì nhỏ sợcảm giác bị say xe... đứng dưới trời chiều nắng gắt, oi bức nhỏ quyết định đónchiếc tiếp theo nhưng ko ngờ nhỏ lại xỉu nên đc mọi ng đưa vào viên. Tuy nhiên tôiko biết điều này và vẫn thầm chửi nhỏ, cũng thất hứa như những con nhỏ kiathôi....Gia đình tôi từ khi gặp nhỏ đã rất thích cái vẻ “cáo chín đuôi” đó. Hôm đó là ngàythứ 4 chúng tôi ko gặp nhau chắc nhỏ vẫn chuyên tâm viết cho hết câu chuyện củamình(nhỏ rất thích sáng tác truyện nhưng ko biết đang lên ntn) còn tôi thì có vụđua xe khá béo bở. chuyến đó tôi đã bị tai nạn..cũng nặng. ba mẹ tôi, bạn bè chí cốtđâu chưa thấy, chứ nhỏ-tình yêu qa đường thì đã hớt hơ hớt hãi ở đó rồi. sau khihoàn hồn nhớ lại vụ tai nạn tôi chợt liếc qa nhỏ,mắt nhỏ sưng húp còn hoe đỏ tôichắc nhỏ đã khóc rất nhìu...”tại sao nhỏ lại khóc vì 1 người ko yêu nhỏ”, “ko phảinhỏ cáo già lắm à”, “hơi đâu lại lo cho người dưng cơ chứ” htấy nhỏ mà tất cả ngivấn đều nổi lên rần rần trong đầu tôi. Nhỏ ko nói gì chỉ im lặng lấy khăn ướt laumặt cho tôi bằng đôi tay run run và ánh mắt lo lắng....và từ ngày đó tôi đã bắt đàunhìn nhận nhỏ bằng ánh mắt thật lòng chứ ko chỉ là “đùa” nh ...