Nhớ Anh Ngày Ấy
Số trang: 149
Loại file: pdf
Dung lượng: 719.99 KB
Lượt xem: 15
Lượt tải: 0
Xem trước 10 trang đầu tiên của tài liệu này:
Thông tin tài liệu:
Từng đợt sóng nhấp nhô đánh dạt vào bờ. Buổi sáng bãi biển làm cho Ngọc Liên thấy dễ chịu, nỗi buồn phiền sâu lắng trong tâm hồn nàng như được nước cuốn đi. Ngọc Liên bước chầm chậm. Nàng khẽ đưa tay vén những sợi tóc bị gió tốc tung bay trước mắt. Bỗng một bàn tay đập mạnh vào vai nàng: - Chà! Mới giờ này mà "mi" đã trốn ra đây một mình rồi hả? Ngọc Liên quay lại thấy bạn liền cười và nói: - Tại thấy mấy bồ còn ngủ ngon giấc quá, nên mình...
Nội dung trích xuất từ tài liệu:
Nhớ Anh Ngày Ấyvietmessenger.com Khánh Ngọc Nhớ Anh Ngày Ấy Chương 1Từng đợt sóng nhấp nhô đánh dạt vào bờ. Buổi sáng bãi biển làm cho Ngọc Liên thấy dễ chịu,nỗi buồn phiền sâu lắng trong tâm hồn nàng như được nước cuốn đi.Ngọc Liên bước chầm chậm. Nàng khẽ đưa tay vén những sợi tóc bị gió tốc tung bay trước mắt.Bỗng một bàn tay đập mạnh vào vai nàng:- Chà! Mới giờ này mà mi đã trốn ra đây một mình rồi hả?Ngọc Liên quay lại thấy bạn liền cười và nói:- Tại thấy mấy bồ còn ngủ ngon giấc quá, nên mình để cho ngủ cho thoải mái đó chứ!Rồi như chợt nhớ, Ngọc Liên nhìn quanh quất hỏi:- Ủa! Còn mấy nhỏ bạn kia đâu Minh Thu? Sao mi đi có một mình vậy?Minh Thu đưa tay chỉ ra phía bờ biển xa xa:- Kìa kìa! Tụi nó xuống nước hết rồi.Ngọc Liên liền nói với Minh Thu?- Vậy để mình thay đồ tắm rồi xuống sau nghe.Minh Thu cười tươi sau câu nói của Liên. Rồi cô ta hạ thấp giọng ghé sát vào tai của Ngọc Liênnói khẽ:Thôi! Thôi! bồ khỏi tắm. Mình chạy đi kiếm bồ là để thông báo cho bồ.hay một tin quan trọng đây nè.Ngọc Liên tròn mắt hỏi Thu:- Tin gì mà quan trọg dữ vậy? Buồn hay vui?Đưa một ngón tay trước mặt cô bạn mình, Minh Thu nói như khẳng định chắc chắn:- Tin vui số một mình biết tin này bồ đang mong đợi đó.Gương mặt rạng rỡ hơn, Ngọc Liên mắng yêu bạn:- Xạo quá! Làm sao Minh Thu biết được trong bụng, trong dạ mình mà biết rằng tin nào mìnhmong đợi, tin nào không?Chỉ vào chót mũi bạn, Minh Thu nói:- Tri kỷ quá làm sao mà không biết được?Ngọc Liên nôn nóng giục Minh Thu:- Thôi! Nói dùm đi Đồ quỷ. Người ta đang đợi sốt cả ruột rồi đây nè!Minh Thu còn trêu bạn, nên cô giả bộ vừa quay lưng vừa nói:- Nếu muốn nói thì bồ phải hứa đãi cả bọn một chầu mới được, chịu không nào?- Chà! Đòi đãi đằng, điệu này chắc thiệt là tin vui rồi quá?- Ê! Còn riêng cá nhân mình Ngọc Liên phải cho ăn gấp hai nghe vì ...- Vì sao nữa?- Vì mình chạy hụt hơi mới gặp bồ ở đây.Sau câu nói, cả hai cùng cười giòn giã. Ngọc Liên nắm tay bạn vừa nói, vừa gật đầu lia lịa:- Đồng ý, Đồng ý ngay.- Chuẩn bị đón chàng nhà kiến trúc sư trẻ ấy. Kìa kìa! Vừa nói là chàng đã xuất hiện rồi. Thôi!Chúc Ngọc Liên một ngày vui vẻ đầy hạnh phúc nhé! Mình đi đây kẻo mấy nhỏ bạn kia trông.Không đợi Ngọc Liên trả lời.Minh Thu đã chạy tung tăng, bỏ Ngọc Liên một mình trên bờ biểnvắng lặng.Từ xa đi tới, Thiên Hào hỏi Ngọc Liên:- Sao em ra đây mà không cho anh hay, để anh thu xếp cùng đi cho vui?Chưa vội trả lời Thiên Hào, Ngọc Liên mới bước thêm vài bước nữa. Rồi nàng ngồi xuống bãicát trắng mịn.Thiên Hào ngồi xuống cạnh người yêu hỏi thêm:- Đi chơi không có gì vui à? Hay tại gặp mặt anh mà em không vui?Vẫn không nhìn thẳng mặt Thiên Hào. Ánh mắt long lanh buồn, Ngọc Liên hướng ra biển khơi xaxăm:- Thiên Hào à! Anh về đi!- Trời ơi! Từ Sài Gòn lái xe ra đến đây để tìm em, sao em bảo anh về cho đành vậy?- Anh đừng làm em khổ tâm nữa. Không khéo em bỏ việe làm bỏ Sài Gòn luôn.- Gặp em lần nào thì cũng y như lần nấy, em có bay xa đến tận chân trời, góc biển nào anh cũngquyết tâm tìm cho ra em mà thôi.Ngọc Liên thở dài, nàng đưa tay vẽ loằng ngoằng lên mặt cát những cuộn tròn rối như tơ:Thiên Hào kể lể khổ sở:- Em biết không? Chiều qua anh đến khu tập thể mới hay em và mấy cô bạn đã đi từ sáng sớm.Trở về nhà anh cứ bồn chồn không yên. Nên muốn cùng ra đây để gặp mặt em.- Như vậy là anh đã đi mà gia đình không hay biết à?Ngọc Liên như không vừa ý:Rồi nàng hỏi tiếp:- Việc học hành của anh nữa. Năm nay là năm cuối, anh không biết nó quan trọng như thế nàohay sao?- Vẫn biết quan trọng trong năm cuối này. Nhưng sao với anh. Em vẫn là quan trọng hơn NgọcLiên ạ!Ngọc Liên đưa mắt buồn nhìn thẳng vào cặp mắt sáng ngời của Thiên Hào, Nàng nói như camphận:- Anh đeo đuổi theo em là anh làm buồn khổ nhiều người. Và anh đã phản lại sự lựa chọn củaanh.Choàng tay qua tay vai Ngọc Liên, Thiên Hào nói khẽ:- Những lý lẽ của con tim thì không một nhà hiền triết nào giải thích nổi. Và nó có thể phá vỡ mọitrở lực Ngọc Liên ạ! Nhiều lúc anh muốn cùng em đi tạo lập cuộc sống thật xa, để không còn airàng buộc mình nữa, ý tưởng này trong anh có từ lâu mà anh chưa tiện nói ra cho em biết.Ngọc Liên ngước nhìn Thiên Hào phản đối mạnh:- Không, không được đâu anh!Qua màn nước mắt Ngọc Liên thổn thức:- Thời gian là liều thuốc tiên, anh sẽ chóng quên được em thôi Thiên Hào à!Cuộc đời của ai cũng có nguồn cội. Anh không thể nào từ bỏ gia đình được.Thiên Hào khẽ giọng:Nhưng em thừa biết gia đình bây giờ là trở ngại của tình mình.Ngọc Liên tiếp lời Thiên Hào:- Còn Bạch Yến? Vợ hứa hôn của anh không phải là trở ngại sao?- Anh đã nói với em nhiều lần rồi về bản tính cô ta. Sao em cứ nhắc hoài vậy?- Dù sao, khi đã dính dấp tình cảm với anh, là em tự thấy mình như có tội phá hoại hạnh phúcmột gia đình rồi.Thiên Hào cố giãi bày:- Nhưng giữa anh và Bạch Yến chưa cưới nhau, anh có thể xin phép ba mẹ hồi hôn cô tađược.- Hồi hôn được không?- Anh chỉ cần thời gian thuyết phục ba mẹ thôi!- Em cảm thấy có một cái gì đó không ổn đâu. Và theo em được biết ba mẹ anh rất thương mếnBạch Yến, và đã xem cô ta như là dâu nhiều năm nay rồi.Thiên Hào nhăn nhó:- Thì cái khó là ở chỗ đó. Chứ thật tình càng ngày anh thấy tình cảm mình dành cho cô ta càngngày càng giảm vì không phù hợp nổi.Ngọc Liên lắc đầu:- Thôi! Em sợ miệng lưỡi đàn ông lắm rồi!- Đó là điều mà anh chưa có dịp nói ra cho ba mẹ anh biết anh chỉ chờ em thuận lòng là anh sẽtrình bày luôn một thể.- Anh không thấy là em có nhiều điều thua Bạch Yến sao?Anh chỉ ước mong có được một người vợ mang đến hạnh phúc cho mình thôi hầu gây dựngtương lai sau này.Bằng giọng buồn buồn trầm lặng Ngọc Liên nói như buồn cho thân phận của mình:- Đó là theo ý riêng của anh chứ gia đình anh quá giàu có ở đất Sài Gòn thì làm gì có chuyện bamẹ anh lặ ...
Nội dung trích xuất từ tài liệu:
Nhớ Anh Ngày Ấyvietmessenger.com Khánh Ngọc Nhớ Anh Ngày Ấy Chương 1Từng đợt sóng nhấp nhô đánh dạt vào bờ. Buổi sáng bãi biển làm cho Ngọc Liên thấy dễ chịu,nỗi buồn phiền sâu lắng trong tâm hồn nàng như được nước cuốn đi.Ngọc Liên bước chầm chậm. Nàng khẽ đưa tay vén những sợi tóc bị gió tốc tung bay trước mắt.Bỗng một bàn tay đập mạnh vào vai nàng:- Chà! Mới giờ này mà mi đã trốn ra đây một mình rồi hả?Ngọc Liên quay lại thấy bạn liền cười và nói:- Tại thấy mấy bồ còn ngủ ngon giấc quá, nên mình để cho ngủ cho thoải mái đó chứ!Rồi như chợt nhớ, Ngọc Liên nhìn quanh quất hỏi:- Ủa! Còn mấy nhỏ bạn kia đâu Minh Thu? Sao mi đi có một mình vậy?Minh Thu đưa tay chỉ ra phía bờ biển xa xa:- Kìa kìa! Tụi nó xuống nước hết rồi.Ngọc Liên liền nói với Minh Thu?- Vậy để mình thay đồ tắm rồi xuống sau nghe.Minh Thu cười tươi sau câu nói của Liên. Rồi cô ta hạ thấp giọng ghé sát vào tai của Ngọc Liênnói khẽ:Thôi! Thôi! bồ khỏi tắm. Mình chạy đi kiếm bồ là để thông báo cho bồ.hay một tin quan trọng đây nè.Ngọc Liên tròn mắt hỏi Thu:- Tin gì mà quan trọg dữ vậy? Buồn hay vui?Đưa một ngón tay trước mặt cô bạn mình, Minh Thu nói như khẳng định chắc chắn:- Tin vui số một mình biết tin này bồ đang mong đợi đó.Gương mặt rạng rỡ hơn, Ngọc Liên mắng yêu bạn:- Xạo quá! Làm sao Minh Thu biết được trong bụng, trong dạ mình mà biết rằng tin nào mìnhmong đợi, tin nào không?Chỉ vào chót mũi bạn, Minh Thu nói:- Tri kỷ quá làm sao mà không biết được?Ngọc Liên nôn nóng giục Minh Thu:- Thôi! Nói dùm đi Đồ quỷ. Người ta đang đợi sốt cả ruột rồi đây nè!Minh Thu còn trêu bạn, nên cô giả bộ vừa quay lưng vừa nói:- Nếu muốn nói thì bồ phải hứa đãi cả bọn một chầu mới được, chịu không nào?- Chà! Đòi đãi đằng, điệu này chắc thiệt là tin vui rồi quá?- Ê! Còn riêng cá nhân mình Ngọc Liên phải cho ăn gấp hai nghe vì ...- Vì sao nữa?- Vì mình chạy hụt hơi mới gặp bồ ở đây.Sau câu nói, cả hai cùng cười giòn giã. Ngọc Liên nắm tay bạn vừa nói, vừa gật đầu lia lịa:- Đồng ý, Đồng ý ngay.- Chuẩn bị đón chàng nhà kiến trúc sư trẻ ấy. Kìa kìa! Vừa nói là chàng đã xuất hiện rồi. Thôi!Chúc Ngọc Liên một ngày vui vẻ đầy hạnh phúc nhé! Mình đi đây kẻo mấy nhỏ bạn kia trông.Không đợi Ngọc Liên trả lời.Minh Thu đã chạy tung tăng, bỏ Ngọc Liên một mình trên bờ biểnvắng lặng.Từ xa đi tới, Thiên Hào hỏi Ngọc Liên:- Sao em ra đây mà không cho anh hay, để anh thu xếp cùng đi cho vui?Chưa vội trả lời Thiên Hào, Ngọc Liên mới bước thêm vài bước nữa. Rồi nàng ngồi xuống bãicát trắng mịn.Thiên Hào ngồi xuống cạnh người yêu hỏi thêm:- Đi chơi không có gì vui à? Hay tại gặp mặt anh mà em không vui?Vẫn không nhìn thẳng mặt Thiên Hào. Ánh mắt long lanh buồn, Ngọc Liên hướng ra biển khơi xaxăm:- Thiên Hào à! Anh về đi!- Trời ơi! Từ Sài Gòn lái xe ra đến đây để tìm em, sao em bảo anh về cho đành vậy?- Anh đừng làm em khổ tâm nữa. Không khéo em bỏ việe làm bỏ Sài Gòn luôn.- Gặp em lần nào thì cũng y như lần nấy, em có bay xa đến tận chân trời, góc biển nào anh cũngquyết tâm tìm cho ra em mà thôi.Ngọc Liên thở dài, nàng đưa tay vẽ loằng ngoằng lên mặt cát những cuộn tròn rối như tơ:Thiên Hào kể lể khổ sở:- Em biết không? Chiều qua anh đến khu tập thể mới hay em và mấy cô bạn đã đi từ sáng sớm.Trở về nhà anh cứ bồn chồn không yên. Nên muốn cùng ra đây để gặp mặt em.- Như vậy là anh đã đi mà gia đình không hay biết à?Ngọc Liên như không vừa ý:Rồi nàng hỏi tiếp:- Việc học hành của anh nữa. Năm nay là năm cuối, anh không biết nó quan trọng như thế nàohay sao?- Vẫn biết quan trọng trong năm cuối này. Nhưng sao với anh. Em vẫn là quan trọng hơn NgọcLiên ạ!Ngọc Liên đưa mắt buồn nhìn thẳng vào cặp mắt sáng ngời của Thiên Hào, Nàng nói như camphận:- Anh đeo đuổi theo em là anh làm buồn khổ nhiều người. Và anh đã phản lại sự lựa chọn củaanh.Choàng tay qua tay vai Ngọc Liên, Thiên Hào nói khẽ:- Những lý lẽ của con tim thì không một nhà hiền triết nào giải thích nổi. Và nó có thể phá vỡ mọitrở lực Ngọc Liên ạ! Nhiều lúc anh muốn cùng em đi tạo lập cuộc sống thật xa, để không còn airàng buộc mình nữa, ý tưởng này trong anh có từ lâu mà anh chưa tiện nói ra cho em biết.Ngọc Liên ngước nhìn Thiên Hào phản đối mạnh:- Không, không được đâu anh!Qua màn nước mắt Ngọc Liên thổn thức:- Thời gian là liều thuốc tiên, anh sẽ chóng quên được em thôi Thiên Hào à!Cuộc đời của ai cũng có nguồn cội. Anh không thể nào từ bỏ gia đình được.Thiên Hào khẽ giọng:Nhưng em thừa biết gia đình bây giờ là trở ngại của tình mình.Ngọc Liên tiếp lời Thiên Hào:- Còn Bạch Yến? Vợ hứa hôn của anh không phải là trở ngại sao?- Anh đã nói với em nhiều lần rồi về bản tính cô ta. Sao em cứ nhắc hoài vậy?- Dù sao, khi đã dính dấp tình cảm với anh, là em tự thấy mình như có tội phá hoại hạnh phúcmột gia đình rồi.Thiên Hào cố giãi bày:- Nhưng giữa anh và Bạch Yến chưa cưới nhau, anh có thể xin phép ba mẹ hồi hôn cô tađược.- Hồi hôn được không?- Anh chỉ cần thời gian thuyết phục ba mẹ thôi!- Em cảm thấy có một cái gì đó không ổn đâu. Và theo em được biết ba mẹ anh rất thương mếnBạch Yến, và đã xem cô ta như là dâu nhiều năm nay rồi.Thiên Hào nhăn nhó:- Thì cái khó là ở chỗ đó. Chứ thật tình càng ngày anh thấy tình cảm mình dành cho cô ta càngngày càng giảm vì không phù hợp nổi.Ngọc Liên lắc đầu:- Thôi! Em sợ miệng lưỡi đàn ông lắm rồi!- Đó là điều mà anh chưa có dịp nói ra cho ba mẹ anh biết anh chỉ chờ em thuận lòng là anh sẽtrình bày luôn một thể.- Anh không thấy là em có nhiều điều thua Bạch Yến sao?Anh chỉ ước mong có được một người vợ mang đến hạnh phúc cho mình thôi hầu gây dựngtương lai sau này.Bằng giọng buồn buồn trầm lặng Ngọc Liên nói như buồn cho thân phận của mình:- Đó là theo ý riêng của anh chứ gia đình anh quá giàu có ở đất Sài Gòn thì làm gì có chuyện bamẹ anh lặ ...
Tìm kiếm theo từ khóa liên quan:
Nhớ Anh Ngày Ấy Khánh Ngọc truyện ngắn văn học Việt Nam hiện đại tiểu thuyết truyện ngắn Việt NamTài liệu liên quan:
-
Giáo trình Văn học Việt Nam hiện đại (Từ sau cách mạng tháng Tám 1945): Phần 1 (Tập 2)
79 trang 376 12 0 -
6 trang 246 0 0
-
Giáo trình Văn học Việt Nam hiện đại (Từ đầu thế kỉ XX đến 1945): Phần 2 (Tập 1)
94 trang 149 6 0 -
Tập truyện Bông trái quê nhà: Phần 1
66 trang 106 0 0 -
Giáo trình Văn học Việt Nam hiện đại (Từ sau cách mạng tháng Tám 1945): Phần 2 (Tập 2)
78 trang 95 4 0 -
4 trang 81 0 0
-
Giáo trình Văn học Việt Nam hiện đại (Từ đầu thế kỉ XX đến 1945): Phần 1 (Tập 1)
74 trang 80 3 0 -
6 trang 59 0 0
-
Khóa luận tốt nghiệp: Tập truyện ngắn Hà Nội trong mắt tôi của Nguyễn Khải dưới góc nhìn văn hóa
60 trang 58 0 0 -
8 trang 54 0 0