Danh mục

Nho Đắng

Số trang: 7      Loại file: pdf      Dung lượng: 236.36 KB      Lượt xem: 9      Lượt tải: 0    
tailieu_vip

Xem trước 2 trang đầu tiên của tài liệu này:

Thông tin tài liệu:

I. “Xe anh Năm đi chuyến này chắc lâu về đó ta?”. Câu nói lấp lửng của cô em chồng buông lơ lửng giữa sân nhà làm trái nho chín hường chị vừa bỏ vào miệng hóa chát lè, đắng ngắt. Đứa cháu gái ngồi nhìn mợ nhăn mặt phun trái nho đang ăn ra đất tròn mắt: “Chua lắm hả mợ Năm?”. Chị đổ thừa trái còn nghe mùi thuốc rầy rồi đứng dậy, ôm cái rổ ra sau nhà. Nắng gắt thành vệt dài vắt qua thành cái giếng bằng gạch cũ, nắng làm hồng lên những bắp...
Nội dung trích xuất từ tài liệu:
Nho Đắng Nho Đắng TRUYỆN NGẮN CỦA NGUYỄN THỊ KIM HOÀI.“Xe anh Năm đi chuyến này chắc lâu về đó ta?”.Câu nói lấp lửng của cô em chồng buông lơ lửng giữa sân nhà làm trái nho chín hườngchị vừa bỏ vào miệng hóa chát lè, đắng ngắt.Đứa cháu gái ngồi nhìn mợ nhăn mặt phun trái nho đang ăn ra đất tròn mắt: “Chua lắm hảmợ Năm?”. Chị đổ thừa trái còn nghe mùi thuốc rầy rồi đứng dậy, ôm cái rổ ra sau nhà.Nắng gắt thành vệt dài vắt qua thành cái giếng bằng gạch cũ, nắng làm hồng lên nhữngbắp thịt săn cứng ở tay, hồng lên khoảng ngực trần vâm vấp nước của người đàn ôngđang dội nước. Đeo dính ánh mắt vào cái cười mỉm bên khóe miệng chị, anh ta hỏi, giọngsang sảng đưa lên nhà trước:“Năm múc nước hông? Em múc cho!”.Chị nhon nhón nhẹ bước đến bên cái giếng. Những bước đi vờ e dè, ngần ngại. Gàu nướcmát lạnh xối xuống những trái nho căng óng, láng mướt. Người đàn ông cúi thấp dần theođà nghiêng của cái gàu, mùi xà bông thơm nghẹt đặc lỗ mũi, buồng phổi rồi con tim chị.Người đàn ông vẫn còn cầm cái gàu cong lưng xối cho đôi tay chị lóng ngóng quờ lênnhững trái nho ứ tròn trong rổ. Rất nhanh, chị cảm nhận ánh mắt như có lửa của anh tarớt trên cổ áo rộng của mình bỏng rát. Và cũng rất nhanh, chị nghe tiếng thì thầm thoảngqua tai nhanh như lời gió:“Tối nay nhớ để cửa anh.”II.Đêm. Khi những con người nhốn nháo ngoài vựa nho đã trở về tổ ấm riêng họ, ngôi nhànhư rộng ra đến tận cùng. Không tiếng đàn bà ầm ĩ xoen xoét những cân đong đo đếm,không tiếng mấy tay tài xế chở nho ì xèo đôi co nhau chuyện tiền hàng, không âm thanhtách tách liên tục của mấy cái kéo cắt tỉa tỉa, cả tiếng mấy cái giỏ cần xé rê lẹt xẹt trênđất.Đêm. Âm than rù rì đều đều từ cái máy tụng kinh nhỏ xíu gắn trên bàn Phật chỗ mẹchồng nằm gần nhà trước không át nổi tiếng gió vuốt ve, xục xạo những thân nho gầy trơkhấc, cả tiếng lá rạo rực chạy đuổi nhau trên giàn dây thép. Dội vào tai chị những âmvọng nuốt chửng đêm, bục tràn khao khát.Soi mình trong tấm gương soi trước tủ quần áo, chị tô chì đen lên hàng chân mày congmỏng mảnh. Mẹ chồng có lần nói trộm sau lưng chị: “Đàn bà mỏng mày chỉ tổ lẳng lơ,trắc nết”. Chị buồn nhưng không chấp, mẹ chồng già quá rồi, người già lú lẫn toàn thíchnói những lời nghe thêm bực mình, huống hồ lúc còn tỉnh táo bà có bao giờ thích chị.Ngày đó nếu con trai bà không đem chai thuốc rầy giằng lên bàn: “Má cho cưới haymuốn tui uống cái này!”, chắc gì chị được khăn đống áo dài bước chân qua cửa.Người đàn ông không ngủ, chống tay nhìn chị tô chân mày trước gương:“Ổng đi lần này chừng nào về em biết không?” - Anh ta hỏi ánh mắt vuốt ve từ sau lưng.“Ai biết đâu à. Mà chi hông?”“Thì đặng coi được ở bên em nhiều ngày chứ chi! Thiệt không muốn hở em ra một phútnào”.Chị trề môi, thấy mắt mình trong gương lóng lánh, đong đưa.Tiếng gà gáy râm ran từng chập một vang lên từ cuối xóm, người đàn ông dụi đầu vàongực chị lần nữa rồi luyến tiếc rời ra. Cánh cửa mở rồi khép lại trong im lặng, chị chẳngbuồn ngồi dậy cài chốt, lười biếng nằm nghe sương nhỏ giọt lộp bộp trên máng xối tôngần cửa sổ. Bao năm rồi vẫn thế, những âm thanh, những chuyển động đều đặn của ngàytrong ngôi nhà cứ mồn một vọng vào đầu chị, tiếng vọng rõ ràng và đáng sợ hơn mỗi khichị chỉ một mình.Chị thường xuyên phải một mình, người chồng triền miên với những chuyến đi khônglàm ấm nổi chăn gối trong căn phòng lạnh cóng, lơ lửng những âm thanh. Đến cả ngườiđàn ông này- người đàn ông si mê chị điên cuồng- cũng chỉ thổi bùng lên ngọn lửa đammê, làm tan chảy những âm thanh trong một phút giây nào đó. Rồi thôi. Rồi lại cũng nhưchồng chị, để chị một mình tênh hênh trơ trọi với sớm mai. Để chị nằm đây, thèm gối đầulên một khuôn ngực rắn rỏi phập phồng nhịp thở, trôi theo tiếng ngáy đều đều mà cườinhạo quên lãng những âm thanh.Một lần chị làm liều níu giữ gã nhân tình đến tận trời sáng bảnh: “Một chút thôi anh! Mộtchút nữa thôi, nằm với em đợi mặt trời lên…”. Người đàn ông mặt lúc xanh lúc tái gầnnhư đến mức van xin chị:“Thôi mà em! Để trời sáng bảnh lỡ ai thấy tới tai anh Năm làchỉ có chết. Bộ em muốn mình xa nhau mãi sao em?”. Lời nỉ non làm vòng tay chị lơidần, người đàn ông chùi người ra rồi tất tả đi khi sớm mai chưa kịp ló dạng. Dáng đi cuncút, vội vàng sao mà vừa tội tội vừa thấy hèn hèn.Rốt cuộc chị cũng lại một mình. Chồng dăm tháng ghé nhà một đôi lần. Có ghé thì cũngchẳng còn những nồng nàn ngày mới cưới. Lâu lắm rồi, chị quen dần với cảm giác mìnhlà một góa phụ. Một góa phụ với ngôi nhà rộng giữa những giàn nho và bạt ngàn gióđêm.Nhạt nhẽo và hửng hỡ làm mỗi lần gần bên chồng chị như thấy bóng dáng của một ngườiđàn bà khác. Cả tháng trời rong ruổi với những chuyến xe, với gió bụi và những conđường dài hun hút, chị biết đàn ông không phải là gỗ đá. Lắm tay bạn lái công* đườngtrường với anh còn có cả con rắc con rơi. Chị biết hết nhưng chị không ghen. Tội tình gìhành xác mình với những cơn ghen, chỉ cần anh đừng để hình ảnh một người đàn bà nàochen vào những khi hạnh phúc vợ chồng. Có vậy thôi mà giờ chồng chị chừng cũngkhông làm được. Chị oán giận anh nhưng biết rõ chẳng lúc nào thôi hết yêu anh. Chị yêuanh như buổi đầu anh chắp tay sau lưng đi giáp vòng giàn nho ba chị, hấp háy mắt cườitrong nắng: “Nho này để tôi hết hén cô Hai!”. Chị yêu anh như cái đêm dưới tấm bạt chelúp xúp bên góc giàn, anh kéo ghì chị xuống cái võng chăng ngang một hầm nho. Yêuanh vì anh đã dứt khoát bước qua bốn chữ “hộ đối môn đăng” mà cưới chị. Chị yêu anh,nhưng chị cũng chỉ là một người đàn bà. Một người đàn bà sợ những đêm lạnh lẽo đơnđộc với những âm thanh tràn khát khao nhức nhối, sợ những sớm mai thức dậy một mìnhtrên chiếc giường trống huếch hoắc hơi người. Người đàn bà dại dột mang trong mình ýnghĩa trả đũa cho hững hờ xa vắng của chồng mình bằng những rên xiết, đam mê trongvòng tay một người đàn ông khác. “Đồ đĩ!”. Chị dí móng tay nhọn vào thẳng khuôn mặttrong gương khi ...

Tài liệu được xem nhiều: