Một chiều mưa năm ấy, một buổi chiều kinh hoàng nhất trong đời tôi. Anh nằm đó bất động, mưa rồi máu và cả nước mắt của tôi hòa thành một thể cứ thế loan ra cả một khúc đường, rồi chúng tiếp tục tuôn chảy phá tan cả màu xanh biên biếc của sông Vàm Cỏ. Dòng sông quanh năm luôn êm đềm chan chứa cái kỷ niệm tuyệt vời của mối tình son trẻ.
Nội dung trích xuất từ tài liệu:
Nhớ mãi về anh Nhớ mãi về anhMột chiều mưa năm ấy, một buổi chiều kinh hoàng nhất trong đời tôi. Anhnằm đó bất động, mưa rồi máu và cả nước mắt của tôi hòa thành một thể cứthế loan ra cả một khúc đường, rồi chúng tiếp tục tuôn chảy phá tan cả màuxanh biên biếc của sông Vàm Cỏ.Dòng sông quanh năm luôn êm đềm chan chứa cái kỷ niệm tuyệt vời của mối tìnhson trẻ. Anh đã mãi mãi ra đi đem theo cả hoài bão tương lai mà hai chúng tôi đangcố gắng để hoàn thành.Ở Sài Gòn đi học tôi sống nhờ nhà Dì, trong một lần về quê lên tôi phát hiện cótấm giấy nho nhỏ với vài dòng làm quen sơ sài của anh chàng nào đó ở trongphòng. Tôi vừa giận, vừa tò mò rồi quyết định gặp chủ nhân lá thư ấy để làm chohắn một trận vì dám đột nhập vào chỗ ở của tôi.Xuất hiện trước mặt tôi là một anh chàng ốm nhách, mũi to miệng lại hơi nhọnnữa, nhưng ăn mặc lịch sự, giản dị, nho nhã như hồi xưa người ta gọi là thư sinh.Anh thân thiện cười với tôi rồi cũng nhanh miệng xin lỗi: anh biết mình hơiđường đột nhưng tấm ảnh treo trên tường cứ thôi thúc anh, mà em…”, thì ra anhthấy bức ảnh Dì tôi chụp trong trang phục học sinh nên đem lòng tơ tưởng, trôngcái vẻ bối rối ngượng ngùng của anh mà tôi không thể nhịn cười, tôi cười phá lênquên mất cái ngượng ngùng của một cô gái đang đứng trước một chàng trai.Anh nhìn tôi đỏ mặt rồi cứ thế hai chúng tôi trò chuyện rất lâu, anh sở hữu mộtngoại hình không mấy xinh trai bù lại rất có duyên và còn khéo léo ân cần trong cưxử nữa, làm cho con sư tử hùng hổ trong tôi tan biến đâu mất.Anh hơn tôi sáu tuổi, là bác sĩ tim mạch hiện công tác ở vùng sâu của một thôn xatít, xung quanh nơi đó toàn là nước không có đường bộ để đi đến, tôi ngạc nhiênlắm khi biết được anh một cán bộ y tế luôn tất tả trên chiếc xuồng máy để đến từnghộ dân cần giúp đỡ dù là ban ngày hay lúc nửa đêm dù trời nắng hay mưa bão,nhưng anh lại không hề biết bơi.Hàng tuần anh vẫn đều đặn lên Sài Gòn thăm tôi, lần nào anh cũng mặc mỗi mộttrang phục đó chiếc áo sơ mi trắng và quần tây đen, đây là trang phục mà anh thíchnhất và cũng là phong cách làm tim tôi in đậm bóng hình anh. Chiếc xe cà tàn củaanh cũng vất vả theo anh ngược xuôi nên lấm lem nhiều đất đỏ, và cũng trên chiếcxe này anh đã đưa tôi xuôi ngược khắp các tỉnh đồng bằng sông Cửu Long. Anhcòn hứa hẹn một ngày mai sau khi làm lễ cưới, tuần trăng mật của chúng tôi sẽ trảidài khắp từ Bắc vào Nam cũng trên chiếc xe này, nghĩ tới thôi là đã làm tôi cườithầm suốt rồi.Hai tháng sau anh hết hạn công tác về Sài Gòn làm việc, chúng tôi lại được ở gầnnhau hơn, anh và tôi luôn hiểu nhau, hòa hợp nhau về mọi mặt, thông thườngkhông cần ai nói với ai điều gì nhưng đối phương chỉ nhìn thoáng qua là hiểu ngay.Sống một cuộc đời mấy ai tìm được nữa kia hiểu mình được như vậy, ở bên cạnhanh tôi thấy mình an toàn, hạnh phúc và luôn vui vẻ, dĩ nhiên là anh cũng có cảmgiác như tôi vậy.Lần đó, anh nắm tay tôi, nhìn tôi thật nồng nàn làm tôi cũng thấy mình nóng lêntừng hồi, anh bảo: mai em về quê cùng anh, anh muốn thưa chuyện của mình vớiba mẹ anh”. Tôi không khỏi đầy ngạc nhiên và sung sướng, và cứ thế một tương laivới nhiều kế hoạch lớn nhỏ đã kéo dài cả đêm trong vòng tay ấm áp của anh. Tôi luôn cảm ơn anh đã đem đến cho tôi một tình yêu đầu tiên và là một tình yêu đúng nghĩa nhất... (Ảnh minh họa)Tôi loay hoay cả buổi mới chọn được một bộ cánh thật đẹp, ấn tượng ban đầu mà,tôi hồi họp căng thẳng, lo lắng đủ thứ. Những điều lo lắng của tôi đã thành sự thật,thiên đường hạnh phúc của chúng tôi bây giờ đầy sóng gió, gia đình anh phản đốiquyết liệt vì cho rằng tôi không xứng đáng với những điều mà ba mẹ anh mongmuốn.Thời gian dài trôi qua, những nỗ lực của chúng tôi mong làm lay chuyển quyếtđịnh sắt đá của ba mẹ anh đều vô vọng. Gia đình anh lại càng ghét tôi hơn, vì tôimà anh đã chống đối lại gia đình, không còn nghe lời của ba mẹ nữa.Anh là con trai một trong gia đình có bốn chị em, gánh chữ hiếu trên vai chưa thểlàm tròn, chữ tình sâu nặng không cách nào trút bỏ anh nhanh chóng suy sụp, anhgầy guộc hốc hác, đôi mắt lúc nào cũng trũng sâu vì mất ngủ. Rồi anh đưa ra mộtquyết định táo bạo, anh và tôi đã tự đến với nhau trong niềm vui, sự chúc tụng củagia đình họ hàng nhà tôi và bạn bè hai đứa.Anh nghĩ rằng khi cơm đã lên mâm cỗ thì ba mẹ cũng sẽ tha thứ thôi. Cái tốt đâuchưa thấy chỉ thấy ba mẹ anh càng thêm nổi giận: cái thằng đó thật bất hiếu, nókhông còn biết nghĩ tới cái công lao mà ba mẹ nó đã chắt chiu từng đồng nuôi nóthành tài như ngày hôm nay, hãy cứ xem như nó đã chết rồi”.Ở thế kỷ 21 này tôi không nghĩ cuộc đời mình sẽ phải va vấp một vấn nạn mà xemcải lương tuồng xưa người ta vẫn diễn. Đã sáu tháng rồi anh không về nhà mặc dùtừ Sài Gòn về tới nhà chỉ hơn tiếng đồng hồ xe máy, ba mẹ anh cũng không nhậnđồng nào mà anh gởi về phụ giúp gia đình. Nhìn thấy anh khổ sở tôi cũng khôngthể vui được, tôi nói với anh ...