Thông tin tài liệu:
Tôi bắt được một cuốn sổ tay dưới gầm bàn trong nhà. Nhưng hỏi người nhà thì không ai nhận. Ai cũng bảo: "Không phải của tôi!" Cuốn sổ xinh xắn, bọc bìa xanh, có hàng chữ nổi mạ bạc trông rất đẹp. Tôi mở ra xem là của ai. Vừa đọc trang đầu tôi đã thấy kinh ngạc.
Nội dung trích xuất từ tài liệu:
Nhỏ Và ĐẹpNhỏ Và Đẹp Aziz Nesin Nhỏ Và Đẹp Tác giả: Aziz Nesin Thể loại: Nghệ Thuật Sống Website: http://motsach.info Date: 27-October-2012Tôi bắt được một cuốn sổ tay dưới gầm bàn trong nhà. Nhưng hỏi người nhà thì không ai nhận.Ai cũng bảo: Không phải của tôi! Cuốn sổ xinh xắn, bọc bìa xanh, có hàng chữ nổi mạ bạctrông rất đẹp. Tôi mở ra xem là của ai. Vừa đọc trang đầu tôi đã thấy kinh ngạc. Ở đó có ghitên, địa chỉ, số điện thoại của một ông to, ông rất to. Lật trang sau cũng lại thấy ghi lần lượt tên,địa chỉ, số điện thoại của ba nhân vật khác cũng rất có danh tiếng. Cứ thế tôi giở hết trang nàyđến trang khác và nỗi kinh ngạc của tôi mỗi lúc một tăng.Các bạn cứ nghĩ xem: trong nước có bao nhiêu nhà hoạt động chính trị tai to mặt lớn, bao nhiêuquan chức có thế lực, thì địa chỉ của tất cả các vị này đều được ghi vào sổ. Người kém vế nhấttrong số đó cũng là một tổng giám đốc. Tôi lại còn để ý thấy thêm một điều này nữa: các nhàhoạt động chính trị có tên trong sổ đều là những người hiện đang cầm quyền. Ai ở vào địa vị tôimà chẳng phải ngạc nhiên? Ðối với tôi, cuốn sổ ghi địa chỉ những người có thế lực thật chẳngkhác gì một trái bom nổ chậm. Ðúng là có kẻ nào thù hằn đã ném nó vào nhà tôi. Tôi chưa hìnhdung được cuốn sổ ghi địa chỉ những nhân vật tiếng tăm này có thể gây cho tôi điều gì rủi ro.Nhưng có điều không nghi ngờ gì nữa là nó được ném vào gầm bàn tôi với một ý đồ xấu xa. Tôihoảng sợ vô cùng. Rất có thể, sắp có người bấm chuông gọi cửa ngay bây giờ, rồi bọn cảnh sátmặc thường phục sẽ ập vào nhà tôi và bảo: Ðưa quyển sổ đây! Còn tôi thì sẽ run như cầy sấy,hỏi laị: Quyển sổ nào ạ? Họ sẽ lục soát căn phòng tôi và tìm thấy ngay cuốn sổ dưới gầm bàn,như thể chính tay họ đã đặt vào đấy vậy.Tôi biết chắc mọi việc sẽ xảy ra đúng như thế. Ðứa khốn kiếp nào ném quyển sổ vào nhà tôi,hắn đã đi báo cảnh sát! Rõ ràng la tôi đã sa vào cái bẫy hết sức nham hiểm rồi!Bọn cảnh sát vớ được cuốn sổ sẽ hỏi ngay: Nào, nói đi! Anh ghi địa chỉ tất cả những quan chứclớn nhỏ vào đây để làm gì? Anh muốn lập hồ sơ theo dõi lý lịch cá nhân của họ à? Anh sửa soạntống tiền họ chăng? Hay anh định mưu sát?Lạy chúa! Lúc ấy tôi biết trả lời họ ra sao? Mà dù tôi có phân trần, thanh minh thế nào chăngnữa, chắc đâu họ đã tin tôi?Thôi, tôi phải đem đốt ngay cuốn sổ rồi tung đám tro tan ra cho gió cuốn đi thôi!Nhưng không biết đứa khốn nạn nào đã giăng bẫy đưa tôi vào tròng mới được cơ chứ? Tối hômqua tôi có ba người bạn đến chơi. Trong bọn họ thì một người là giảng viên trường đại học, mộtngười làm việc ở thư viện trường tổng hợp, còn người nữa là giáo viên văn học...Trang 1/6 http://motsach.infoNhỏ Và Đẹp Aziz NesinTôi đang đút cuốn sổ vào lò sưởi nhà tắm để chuẩn bị đốt thì có chuông gọi cửa. Anh bạn Halitcủa tôi đến.Tôi quen anh đã 20 năm nay, anh làm việc ở thư viện trường đại học tổng hợp, và là một trongba người đã ngồi chơi ở nhà tôi tối hôm qua. Halit cũng đang hoảng hốt như tôi. Anh hỏi tôi:- Sao trông anh tái nhợt đi thế?Tôi cũng hỏi lại anh:- Này, nhưng cậu cũng làm sao vậy?- Lạy chúa, anh có thấy cuốn sổ tay tôi đánh rơi ở đây hôm qua không?Tôi đưa cho anh quyển sổ:- Quyển này phải không?Anh nắm lấy tay tôi, reo lên:- Giời đất ơi, đúng rồi! Thế mà tôi cứ tưởng đánh mất ở đâu, lo không thể tả được!Tôi dẫn anh vào phòng làm việc.- Còn tôi thì cũng được một mẻ hết hồn - tôi thú nhận - Cậu hãy nói thật cho tôi biết, cậu ghitừng ấy địa chỉ của những người có tai mắt để làm gì vậy?Ðến lượt anh ngạc nhiên:- Ô hay! Thế chả nhẽ anh chưa có quyển sổ ghi địa chỉ những người tên tuổi à?- Chưa!- Lạy Chúa, thế thì anh phải lập tức ghi ngay đi, rồi nhét nó vào túi ấy! Anh muốn biết tôi viếtnhững địa chỉ ấy vào sổ để làm gì phải không? Ðây này, tôi sẽ nói cho anh nghe. Anh chắc biếttôi vốn thích sưu tầm bút máy. Một số bút thì tôi mua, còn một số thì người ta cho, trong túi tôicó được đến mươi, mười lăm chiếc. Một hôm, tôi đến khách sạn thăm một nhà thơ Ðức mớisang. Anh ta biết tôi thích chơi bút máy nên tặng tôi một chiếc. Vừa ra khỏi khách sạn là tôi rẽngay vào một góc phố và không nhịn được Ta phải xem cái bút thế nào đã! - tôi tự nhủ. Chắcanh biết trong túi tôi lúc nào cũng có chiếc kính lúp. Tôi lấy kính ra soi cái ngòi và thấy nó có vẻhơi thô. Tôi viết thử vào cuốn sổ mấy chữ tình cờ hiện trong óc: Nhỏ và đẹp. Thường tôi vẫnmang theo một tờ giấy ráp mịn hạt để mài ngòi bút. Cái ngòi này nếu về nhà tôi mài thêm tínữa thì nét sẽ nhỏ và đẹp hơn. Tôi cầm lấy kính định xem lại cái ngòi một lần nữa, thì bỗn ...