Danh mục

Nhỏ Xì Trum Bướng Bỉnh

Số trang: 123      Loại file: pdf      Dung lượng: 442.30 KB      Lượt xem: 9      Lượt tải: 0    
Thu Hiền

Hỗ trợ phí lưu trữ khi tải xuống: 37,000 VND Tải xuống file đầy đủ (123 trang) 0

Báo xấu

Xem trước 10 trang đầu tiên của tài liệu này:

Thông tin tài liệu:

Ðang chạy xe, Lượng có cảm giác toàn thân mình bị xô tới và một bóng áo trắng bay qua người anh. Hự! Lượng ngã lăn trên đường và một vật nặng nằm đè lên người anh... Không phải cái xe nặng nề, mà một thân thể mềm mại, cùng mùi hương dịu dàng. – Ái da! Đau chết đi được. Đang đau muốn tắt thở, Lượng cố nhìn lên. Trời đất ơi! Cô ta đang nằm trên người anh, vậy mà còn kêu đau, trong lúc thân thể anh bị trợt dài và ngã trên mặt đường. May là...
Nội dung trích xuất từ tài liệu:
Nhỏ Xì Trum Bướng BỉnhNhỏ Xì Trum Bướng Bỉnh Sưu Tầm Nhỏ Xì Trum Bướng Bỉnh Tác giả: Sưu Tầm Thể loại: Truyện Ngắn Website: http://motsach.info Date: 27-October-2012Ðang chạy xe, Lượng có cảm giác toàn thân mình bị xô tới và một bóng áo trắng bay qua ngườianh.Hự! Lượng ngã lăn trên đường và một vật nặng nằm đè lên người anh... Không phải cái xe nặngnề, mà một thân thể mềm mại, cùng mùi hương dịu dàng.– Ái da! Đau chết đi được.Đang đau muốn tắt thở, Lượng cố nhìn lên. Trời đất ơi! Cô ta đang nằm trên người anh, vậy màcòn kêu đau, trong lúc thân thể anh bị trợt dài và ngã trên mặt đường.May là đường đang vắng, nếu không không biết sẽ như thế nào đây?Con gái con đứa chạy xe kiểu gì vậy không biết.Nhận ra mình đang nằm trên người gã con trai lạ, Vân Phi vội nhổm dậy tức thì, cô quay tìm kẻtông vào mình. Và ngay lập tức, cô túm lấy Lượng:– Anh chạy xe kiểu gì vậy hả?Lượng bực dọc hất đùa tay Vân Phi ra. Quần áo anh lấm lem hết trơn rồi, như thế này sao đi dựđại hội.Cố nén đau, anh gượng đứng dậy, đi cà nhắc lại đỡ chiếc xe của mình lên. Phía sau là chiếcAtila, nó cũng đang bị ngã chỏng gọng, xăng chảy ra ướt cả mặt đường, mùi xăng bốc lên nồngnặc.Muộn mất rồi! Lượng ngồi lên xe thử đề máy vận hành. May quá, không sao.Nhưng xe Lượng vừa nhích máy, Vân Phi nắm đuôi xe anh lại, cô hét toáng lên:– Anh định bỏ đi à, không cần biết tôi như thế nào à?Lượng khó chịu:– Này cô! Là cô đụng tôi, chớ không phải tôi đụng cô. Xe tôi chạy phía trước, cô ngã lại nằmtrên người tôi, người cô không sao, nhưng tôi thì lấm lem, chảy máu tay. Tôi đang vội không bắtđền cô, cô còn muốn kêu ca gì nữa?Trang 1/123 http://motsach.infoNhỏ Xì Trum Bướng Bỉnh Sưu Tầm– Vội thì vội, ít ra cũng phải nhìn xem tôi có làm sao không đã chứ?Lượng nổi cáu:– Nè! Cô định vừa ăn cướp vừa la làng hay sao?– Phải!Vân Phi còn định la lối nữa, cô cũng bị trầy chân nè, nhưng một người đã chen vào.– Gì vậy, cô Vân Phi?Trông thấy Vũ, Vân Phi mừng rỡ:– Anh Vũ! Tên này...Lượng lạnh lùng:– Là cô ta tông vào tao. Mày quen cô ta thì giải quyết giùm tao, tao phải về công ty họp gấpđây, trễ giờ rồi.Vũ phẩy tay:– Ừ, đi đi để tao lo.Không đợi Vũ dứt câu, Lượng vội đề máy cho xe vọt đi. Thật bực bội, đúng là sáng ra ngõ gặpgái mà.Vân Phi cáu kỉnh:– Anh Vũ! Anh quen anh ta à?– Ừ. Là kỹ sư Lượng, đội trưởng đội xây dựng của công ty. Cô có sao không?– Trầy tay và chân nè.– Để tôi dựng xe của cô lên, đẩy vào lề.Vân Phi đi cà nhắc vào, cô ngồi bệt luôn trên vỉa hè.– Anh mau gọi điện thoại cho ba tôi luôn đi, nói ổng đến đây rước tôi.– Sáng nay, giám đốc phải họp đó.– Tôi mặc kệ!Vân Phi phụng phịu muốn khóc. Vũ đành vỗ về:– Tôi gọi tắc xi cho cô nghe. Còn xe của cô, để tôi xem có hư gì không, sau đó tôi mang đếnnhà cho cô nhe.Vân Phi miễn cưỡng:– Cũng được.Trang 2/123 http://motsach.infoNhỏ Xì Trum Bướng Bỉnh Sưu TầmThật ra Vân Phi chỉ bị trầy đầu gối một chút, nhưng cô quen thói làm nũng nên lúc nào cũngmuốn tất cả đều quan tâm đến mình.Vẫy một chiếc tắc xi, Vũ dìu Vân Phi ngồi lên, anh dặn dò người tài xế, xong đóng cửa xe lại vàchào Vân Phi.Vân Phi xoa đầu gối, cô sợ nhất là đầu gối mang thẹo. Cái xe chết tiệt, cô đã nói với ba, cô ghétAtila. Hễ chạy nhanh mà thắng gấp là nhào té xuống đường, nhưng ông có chịu nghe đâu.Chiều nay về nhà, cô nhất định sẽ bắt thường ông.Lượng chạy đến ướt mồ hôi, cái chân đau mà phải cắn răng chịu. May là đến cơ quan, còn nămphút nữa tám giờ ba mươi, đủ thời gian cho anh thay cái áo khác.Gởi xe ở bãi, Lượng ôm cặp hồ sơ chạy nhanh vào.– Anh Lượng! Sao đến trễ dữ vậy?Ngọc Hoa kêu lên hốt hoảng:– Anh bị ngã xe à? Có sao không?– Trầy chút xíu thôi.Lượng bước nhanh vào phòng mình. Anh luôn để sẵn quần áo ở phòng làm việc, nên có thể vàophòng họp với bộ quần áo khác. Tuy nhiên quá hấp tấp, anh quên bẻ cổ áo sơ mi cho ngay lại.– Anh Lượng!Lượng quay lại:– Gì vậy?Ngọc Hoa bước tới, cô sửa giùm cho Lượng cổ áo. Lượng cảm động đến trống ngực đập thậtmạnh. Chưa dừng lại ở đó, cô còn làm cho anh cảm xúc đến ngây ngất.– Tay anh bị trầy rướm máu nè, vào họp đi, một lát ra, em rửa vết thương và băng bó lại giùmcho.– Cám ơn.Anh nhìn cô dịu dàng yêu thương, nhưng dường như cô chẳng nhận ra, đẩy vai anh đi.Đi họp đi, kẻo trễ.Phòng họp đã sẵn sàng. Dù vừa ngã xe và bực mình, cái bực mình vội tan nhanh đi vì anh vừanhận ra... tin hiệu tình yêu ở Ngọc Hoa. Bỗng dưng Lượng trở nên hưng phấn. ...

Tài liệu được xem nhiều: