Danh mục

Như Cánh Tuyết Rơi

Số trang: 8      Loại file: pdf      Dung lượng: 98.02 KB      Lượt xem: 7      Lượt tải: 0    
Thư viện của tui

Phí tải xuống: 2,000 VND Tải xuống file đầy đủ (8 trang) 0
Xem trước 2 trang đầu tiên của tài liệu này:

Thông tin tài liệu:

Vào khoảng đầu tháng 2 năm 19... Sau khi bế mạc Salon-Végétarien ở tỉnh Angers cách Paris 350 cây số. Robert lái xe đưa Thu trở về Paris. Thời tiết đang mùa đông có chút tuyết rơi, mặc dù ngồi trong xe cũng nghe lạnh buốt người, vì ngoài trời nhiệt độ dưới 02, 03. Về đến nhà của Thu, hai người lần lượt đi tắm thay quần áo khác xong xuôi. Họ trực chỉ ra Paris quận 13, đến nhà hàng Lê-Lai ăn cơm. Vì Robert rất ưa những món, như thịt bò cuốn lá lốp, thịt heo kho...
Nội dung trích xuất từ tài liệu:
Như Cánh Tuyết RơiNhư Cánh Tuyết Rơi Sưu Tầm Như Cánh Tuyết Rơi Tác giả: Sưu Tầm Thể loại: Truyện Ngắn Website: http://motsach.info Date: 27-October-2012Vào khoảng đầu tháng 2 năm 19... Sau khi bế mạc Salon-Végétarien ở tỉnh Angers cách Paris350 cây số. Robert lái xe đưa Thu trở về Paris. Thời tiết đang mùa đông có chút tuyết rơi, mặcdù ngồi trong xe cũng nghe lạnh buốt người, vì ngoài trời nhiệt độ dưới 02, 03. Về đến nhà củaThu, hai người lần lượt đi tắm thay quần áo khác xong xuôi. Họ trực chỉ ra Paris quận 13, đếnnhà hàng Lê-Lai ăn cơm. Vì Robert rất ưa những món, như thịt bò cuốn lá lốp, thịt heo kho tộvà cơm chiên ở nhà hàng đó. Còn Thu thì thèm cơm Việt Nam, như canh chua cá bông-lau vàtôm càng rim...Chiều hôm ấy Thu hơi mệt, vì mấy ngày liên miên tiếp khách, tối thì lại đi ăn cơm với kháchhoặc cùng với các nhân viên trong hãng. Đêm nào cũng hơn nửa đêm mới về tới khách sạn.Trong lúc ngồi ăn. Robert nói với Thu:- Phải chi anh còn trẻ hơn mười tuổi. Anh sẽ qua Bắc Mỹ khai thác ngành này, chắc chắn sẽthành công.Thu nghe thế, lòng thấy vui vui, và nói:- Anh chưa tới 60 tuổi mà. Vậy mình đi thử xem. Lâu quá, em không thực hành tiếng Anh, chắclà em quên hết rồi. Em thích nói tiếng Anh lắm. Hy vọng qua đó chừng vài ngày em sẽ đía lạiđược với người ta.Robert nhìn Thu bằng cặp mắt âu yếm, chàng nói:- Có em thì anh khỏi lo về việc tiếp khách Mỹ. Mà chắc anh sẽ qua Canada. Vì trong vùngQuébecquoi, họ thường xử dụng tiếng Pháp hơn tiếng Anh. Nhưng có mặt em. Em khỏi cần nóigì cả, khách cũng sẽ đặt và mua hàng của mình nhiều.Thu nở nụ cười duyên, trong lòng nàng hơi tự đắc và kiêu hãnh. Nàng nói:- Lẽ đương nhiên. Vì em như đóa hoa đang nở hết cỡ. Nên mấy cánh bướm xồn xồn họ ưa lắm.Robert bỗng im lìm một phút. Chàng nắm tay Thu, nói nhỏ nhẹ:- Em biết không? Anh thấy anh già rồi, mà còn thích làm ăn và tranh đua quá...Thu ngớ ngẩn nhìn Robert, nàng buông lời:Trang 1/8 http://motsach.infoNhư Cánh Tuyết Rơi Sưu Tầm- Trời ơi! Anh nói cái gì kỳ vậy? Bộ anh mặc cảm là em cho anh gíà sao? Không có già đâu anhơi! Nè, đàn ông tám mươi tuổi vẫn trẻ như thường đó... Thôi ăn cơm đi anh.Thu không đẹp. Tuổi nàng sắp vào bốn mươi. Nhưng nàng biết cách sửa soạn, biết ăn mặc,tướng diện khá sang và rất duyên dáng hấp dẫn. Nếu ai không biết Thu, thì người ta có thể lầmtưởng nàng là bà chủ của hãng ‘’Horticole’’. Thật ra, chức vụ của nàng chỉ là cô phụ-tá, kiêm tìnhnhân của ông Tổng-giám-đốc hãng Horticole do Robert C. làm chủ mà thôi. Bởi vậy, bất kỳ hộihọp hoặc ở salon nào cũng có mặt Thu đi chung với Robert. Nên người ta tưởng Thu là vợ củaông. Họ luôn luôn đề tên trên thẻ ra vào là Madame. C.Bữa cơm Việt thuần túy Robert và Thu vừa ăn xong. Robert gọi tính tiền... Hai người đứng lên,Robert mặc áo măn-tô cho Thu, chàng nhìn ra cửa tuyết đang rơi nhè nhẹ, quay sang Thu,chàng nói:- Em đi từ từ ra Avenue d’Ivry, ngay cầu thang đợi anh, anh đi lấy xe nhé!Nói xong, Robert đi nhanh ra đường Tolbiac lấy xe chạy vòng lại Avenue d’Ivry. Thu đến chàovà nói chuyện năm ba câu với ông bà chủ nhà hàng Lê-Lai. Sau đó, nàng đi từ từ ra ngoàiđường. Robert lái chiếc xe hiệu Citroẽn- X.M cũng vừa tới, Thu đưa tay mở cửa leo lên xe. Haingười cùng trở về Ivry-sur-Seine.Đêm nay họ ngủ yên một giấc ngon lành. Đến mười giờ sáng, Robert thức dậy tự động xuốngbếp làm cà-phê và ăn điểm tâm một mình. Sau đó, chàng sửa soạn lái xe trở về Lyon.Laurent, con trai của Thu đã đi trượt tuyết chưa về. Còn Sophie thì vẫn ở bệnh viện tâm thần.Sau khi Robert hôn Thu và ra về. Còn lại một mình Thu trong căn nhà bốn phòng. Thu nghelòng nhớ hai con và buồn man mác. Nàng ngồi hút thuốc liên miên. Đến trưa, Thu nghe đóibụng, nàng đứng lên đi xuống bếp kiếm gì ăn cho đỡ dạ. Đến xế chiều, lối bốn năm giờ, nàngvô nhà thương Kremlin-Bicêtre thăm Sophie.Thường thường Thu đi làm việc với Robert những ngày trong tuần. Còn cuối tuần, thì nàng đứngbán băng nhạc tại trung tâm P.H. cho đỡ buồn. Nhưng làm sao vui được với hoàn cảnh củanàng. Nàng là cô nhân viên và đóng vai vợ tạm, tình hờ với Robert giữa sân khấu đời này. Đứacon gái thương yêu mắc bệnh tâm thần đã hơn sáu năm nay. Còn đứa con trai thì học mộtngành đi làm một ngã. Chẳng cái gì ra cái gì cả. Lắm lúc Thu muốn xua đuổi tất cả những cáiđau khổ mãi ám ảnh vào nàng. Vì vậy Thu hay mượn rượu để giải sầu, mượn sòng bạc để tìmquên sự đời. Nàng ăn ngủ bất thường. Nên ốm nhom ốm nhách. Có người nói, nàng bị nghiệnbạch phiến xì-ke gì đó. Nhưng Thu nào có biết mấy thứ đó. Mà chỉ đêm đêm nàng phóng mìnhvào sòng bạc để quên đời. Dù ...

Tài liệu được xem nhiều: