Thông tin tài liệu:
Chỉ đơn giản một điều rằng, chị như cơn gió lướt qua cuộc đời hắn. Cơn gió ấy quá vội vã nên có thể không kịp nhận ra và nhớ đến hắn nhưng hắn cứ đứng im ở đấy và nhìn theo hướng cơn gió ra đi. Hắn ngập ngừng mãi mới dám cầm điện thoại lên
Nội dung trích xuất từ tài liệu:
Như là gió thôNhư là gió thôiChỉ đơn giản một điều rằng, chị như cơn gió lướt qua cuộc đời hắn. Cơn gióấy quá vội vã nên có thể không kịp nhận ra và nhớ đến hắn nhưng hắn cứđứng im ở đấy và nhìn theo hướng cơn gió ra đi.Hắn ngập ngừng mãi mới dám cầm điện thoại lên. Hắn viết, lại ngập ngừng mãimới nhấn gửi: “Hôm nay em gặp chị nhé, chị gái!”. Hắn nhấn mạnh chữ chị gáitrong tin nhắn mà cảm thấy trái tim mình đang tê tái. Chờ đợi. SMS trả lời: “QuánĐinh. 3 giờ chiều.”.Chỉ chừng ấy thôi cho một cuộc gặp gỡ. Chỉ như vậy thôi hắn cũng cảm thấy mìnhđang sống lại và nhen nhóm một điều gì đó rất mong manh trở về trong tâm hồn.Hắn đã chờ đợi được đến lúc có thể gặp lại chị. Hắn muốn nói với chị biết baonhiêu lời nói yêu thương ngọt ngào, nhớ mong mà hắn đã dằn vặt suốt bao nhiêungày qua.Ba tuần. Linh viện đủ mọi lý do để khước từ những cuộc hẹn của hắn. Lạnh lùngnhư chưa bao giờ quen biết và yêu thương hắn. Để mặc hắn với những câu hỏi vụnvỡ, bỏ ngỏ trong đau đớn.Ba tuần. Hắn ngồi nhâm nhi ly café đen nguội đắng ngắt một mình trên Đinh. Nhớ.Hốt hoảng. Và cô độc. Sau một nụ hôn rất nhẹ.Chiều Hoàn Kiếm, tháng mười lao xao buồn. Gió heo may chậm chạp chạm nhữngcửa ô thành phố, bao nhiêu, bao nhiêu điều gom góp lại cũng đủ cho một chút hơilạnh nhẹ nhàng thấm vào đôi bàn tay gầy gầy của chị. Hắn và chị đã gặp nhautrong những ngày đầu tháng mười heo may gió ấy. Và rồi ngồi lại bên nhau trongrất nhiều những vu vơ đời thường.Chị hơn hắn 3 tuổi.Chị vừa bước chân vào năm hai Đại học, còn hắn vẫn ở cái thời học trò vô tư củatuổi mười bảy. Nhưng từ lần đầu tiên gặp chị nơi quán quen cũ kĩ ấy, khi nhữngđóa cúc vàng đang sắp tàn vì bà chủ nhiều ngày không chịu thay hoa mới, hắn đãkhông thể rời mắt khỏi chị. Người con gái có mái tóc xõa ngang lưng, đen bóngvới đôi mắt thăm thẳm như không bao giờ ngừng nổi sóng. Một người con gái dịudàng và xa lạ với tất cả những cô gái mà hắn đã từng gặp.Tuổi mười bảy, lần đầu tiên hắn có cảm giác thôi thúc phải ở lại bên cạnh một aiđó. Không phải để được chăm lo cho một người con gái yếu đuối, như lý tưởng củabiết bao nhiêu chàng trai khi ấy, hắn chỉ có một cảm giác duy nhất, muốn được népvào ngực chị, được chị ủ ấm trong vòng tay tròn đầy của riêng chị. Không phải vìhắn thiếu thốn tình cảm yêu thương của cha mẹ. Không phải hắn lạc lõng giữa phốxá. Chỉ đơn giản hắn chưa bao giờ hết day dứt về người chị gái đã mất từ trước khihắn ra đời. Hắn đã khao khát đi tìm một người chị - một thiếu nữ Hà thành từ rấtxưa. Hắn trăn trở suốt mười bảy năm với cuộc tìm kiếm chưa có câu trả lời ấy. Vàrồi, hắn gặp Linh, chưa bao giờ hắn cảm giác về ai rõ nét đến như vậy. Hắn thầmgọi Linh là chị gái của riêng mình. Ngay từ lần đầu tiên khi nhìn chị một mình giữakhông gian thân thuộc của Đinh, hắn đã có cảm giác ấm áp. Cái cảm giác mà hắnđã tìm kiếm suốt bao nhiêu năm qua.Hắn chưa bao giờ chia sẻ với ai nhiều đến như thế. Hắn không hề biết mệt mỏi đểnghĩ về chị cả ngày lẫn đêm. Hắn thức trắng và nói với chị: “Bé sẽ canh giấc ngủcho chị.”, “Đêm nay có bé rồi chị đừng khóc nhé!”… Hắn thấy mình bé nhỏ lắmcứ mỗi lần ở bên cạnh chị. Hắn và chị đã đi qua biết bao nhiêu con phố thân quencủa Hà Nội, đã cùng nhau đếm những khoảnh khắc tinh khôi nhất của Hoàn Kiếm.Hắn tin rằng hắn đã tìm thấy điều mà suốt mười bảy năm qua hắn đi tìm. Trái timlạnh giá cứ được ủ ấm thêm lên trong những khoảnh khắc yêu thương trọn vẹn.Có lần, vì lạnh quá, chân tay hắn cứ tím và sưng vù lên, hắn vẫn lẩy bẩy đứng cùngchị trên cầu Long Biên lộng gió. Rồi rất nhẹ nhàng, với một nụ cười dịu dàng, chịnắm lấy bàn tay của hắn và siết chặt. Chưa khi nào hắn thèm hơi ấm của chị đếnnhư vậy và hắn khóc, khóc òa như một đứa trẻ con bị ấm ức điều gì đó lâu ngày.Chị ôm hắn, để mặc hắn dịu đầu vào ngực mình. Hắn cảm nhận được làn da mịnmàng và ấm nóng của chị. Hắn thảng thốt, có điều gì loạn nhịp trong vòng cảm xúccủa trái tim hắn.Những buổi chiều lạnh đến tê người của những ngày cuối năm Hà Nội, hắn hạnhphúc đi bên chị. Nghe giọng nói ấm áp của chị thủ thỉ bên tai về rất nhiều nhữngyêu thương của thành phố nơi chị và hắn sinh ra.- Nếu sau này bé đi lấy vợ, bé muốn chụp ảnh cưới ở đâu? – Chị nhìn xa xăm rồibỗng dưng hỏi hắn.- … Vậy chị sẽ thích chụp ở đâu? – Hắn cũng trả lời vu vơ như đang bận lắng nghetiếng vọng từ đâu đó.Tiếng chị thì thầm:- Chị chỉ muốn có một bộ ảnh áo dài đen trắng chụp ở cầu Long Biên. Đôi khi lạlắm nhé, chị cứ mơ thấy mình đứng trên cầu nhìn xuống dòng sông thăm thẳm ấy.Không biết để làm gì và rồi bé xuất hiện nắm chặt lấy tay chị.Những lúc ấy, Linh khẽ nắm lấy tay hắn và siết chặt như chỉ sợ rời xa.- Bé sẽ mãi ở bên cạnh chị, sẽ nắm thật chặt lấy tay chị. Bé sẽ không bao giờbuông tay chị. Bé hứa. – Hắn nói những lời đó mạnh mẽ, chắc nịch, như thể vĩnhviễn hắn sẽ giữ lời hứa. Bởi hắn cảm nhận sâu sắc tình yêu thương vô tận mà hắnd ...