Danh mục

Như Là Tình Cờ

Số trang: 75      Loại file: pdf      Dung lượng: 275.05 KB      Lượt xem: 17      Lượt tải: 0    
Jamona

Xem trước 8 trang đầu tiên của tài liệu này:

Thông tin tài liệu:

Khi tôi đạp xe lên tới cư xá thì đồng hồ chỉ đúng tám giờ ba mươi phút. Cả dãy cửa sổ phòng 2B đóng cửa kính mít. Vậy là mọi người đi học cả rồi. Tôi ghé bàn trực lấy chìa khóa và è ạch khiêng lên lầu. Chiếc xe không nặng nhưng hai cái giỏ hai bên ghi đông thì quá nặng. Nếu là người siêng năng chịu khó thì tôi sẽ cho xe lên trước rồi xách đồ lên sau. Nhưng một người lười nhác như tôi thì làm gì có chuyện đi lên đi xuống hai...
Nội dung trích xuất từ tài liệu:
Như Là Tình CờNhư Là Tình Cờ Khánh Di Như Là Tình Cờ Tác giả: Khánh Di Thể loại: Tuổi Học Trò Website: http://motsach.info Date: 27-October-2012Trang 1/75 http://motsach.infoNhư Là Tình Cờ Khánh Di Chương 1/12Khi tôi đạp xe lên tới cư xá thì đồng hồ chỉ đúng tám giờ ba mươi phút. Cả dãy cửa sổ phòng 2Bđóng cửa kính mít. Vậy là mọi người đi học cả rồi. Tôi ghé bàn trực lấy chìa khóa và è ạchkhiêng lên lầu. Chiếc xe không nặng nhưng hai cái giỏ hai bên ghi đông thì quá nặng. Nếu làngười siêng năng chịu khó thì tôi sẽ cho xe lên trước rồi xách đồ lên sau. Nhưng một người lườinhác như tôi thì làm gì có chuyện đi lên đi xuống hai lần. Bởi vậy cỡ nào cũng ráng tha lên chohết. Một lát nhất định phải tả oán với tụi trong phòng, có biết là để một người 39 Kg khiêng vácnặng nề thế này thì sẽ bị suy dinh dưỡng không?Nhưng khi mở cửa phòng rồi tôi lại không dám bước vào. Rõ ràng tờ giấy phòng 2B còn dánngoài cửa sao giờ phòng lạ hoắc lạ huơ. Tôi nhớ từ hồi nhận phòng tới giờ thì có ba giường đôikê thành hình chữ U, giườn tôi ở giữa, trên tường tôi còn dán mấy hình cắt ra từ tạp chí. Bây giờthì mấy bức tranh hoa lá vẫn còn đó nhưng cái giường đã bị đẩy dời chốn nào. Nếu không vì haicái giỏ nặng treo hai bên tay không biết tôi còn đứng tới chừng nào... Mấy con nhỏ này đúng làlắm trò, bày đặt kê giường kiểu này kiểu nọ làm không thân tôi..Rồi tôi để nguyên cả quần áo mà nằm dài ra giường. Nhìn những bức tranh ngày nào chỉ cầnnghiên mặt là thấy, bây giờ phải ngó trở xuống dước chân. Cả một khoảng tường trống chẳngcòn gì để ngắm. Tôi nhăn mặt rủa thầm tụi siêng năng không ai mượn đó, còn gì là sắp xếpnghệ thuật của người ta. Di dời những bức tranh đó thì tường sẽ bị dấu đinh dấu keo loang lổxấu xí... Rõ là những tên phá hoại!Tôi lơ mơ cảm giác hình như mình muốn ngủ. Làm sao có thể ngủ được khi giờ cuối là môn vậylý? Môn nào còn dám trốn được chứ vậy lý thì đừng bao giờ. Ðã khó nuốt vào hàng nhất nhì màcòn được trấn bởi một ông thãy quá sức nghiêm khắc. Tôi biết mình không thông minh nên rángmà cần cù, may ra thầy thấy tội nghiệp mà châm chước cho khỏi thi lại. Có nhắm mắt thì chỉmột phút thôi đấy, còn phải tranh thủ lên học tiết cuối.....Nhưng, đó là lý trí suy nghĩ vậy thôi. Chứ đến khi tôi mở bừng mắt đã thấy Thiên Lý đứngcạnh giường cười toe toét.. Tôi hết hồn ngồi bật dậy, phát hiện thêm đồi giày còn đang ở dướichân.-Gớm! Con nhỏ này. Ngủ gì dữ vậy. Kêu muốn chết cũng không nghe.Thiên Lý vừa thay đồ vừa nói. Tôi ngơ ngác nhìn cả phòng bây giờ đầy người. Không lẽ tôi mớichợp mắt chút xíu vậy mà đã hơn hai tiếng?Mỹ Oanh bên phòng số 4 cũng vừa chạy qua:-Dậy rồi sao. Ngủ gì mà to....Tôi giương mắt nhìn tụi nó:-Sao vô được vậy?Hoa Xinh chống nạnh lên:Trang 2/75 http://motsach.infoNhư Là Tình Cờ Khánh Di-Thì leo cửa sổ. Chị Thanh trực nói mi lấy chìa khóa vô phòng rồi, tụi ta đập muốn bể cửa micũng không hay. Ta phải leo vô chứ sao.Mỹ Oanh ngồi xuống giường, thò tay sờ trán tôi một cái:-Mát rượi nè, tưởng mi bệnh chứ.Tôi gạt tay nó ra:-Bệnh đâu mà bệnh, trù hoài.Liên Hoa từ giường trên thò đầu xuống:-Hồi nãy thầy Quang hỏi mi đó Thục An, bữa nay thầy trả bài kiểm tra.-Ta mấy điểm?-Tám điểm.-Thiệt không? Ta mà tám điểm hả?Tôi nhảy cẫng lên, đôi giày chưa cởi gõ nghe cộp cộp.Kim Mai làm tôi cụt hứng:-Ê! Bữa nay mi trực đó. Sẵn giày còn mang ở chân đi lãnh cơm luôn đi. Chiều nay phải học batiết.Thiên Lý soạn thố, thau lỉnh kỉnh, tay kia cầm mấy phiếu cơm:-Ðể nó ngủ cho trọn buổi đi, ta lãnh với Hoa Xinh giùm cho.Tôi chạy theo tụi nó:-Ta đi nữa. Nghe tám điểm là hết mệt liền.Tôi hăng hái giành lấy chồng thau trên tay Thiên Lý:-Lớp mình mấy người tám điểm mi? Hồi nãy thầy hỏi gì ta vậy? Thầy la ta cúp học hả?Hoa Xinh gắt lên:-Từ từ người ta nói, gì mà hỏi dữ vậy?-Thì nói lẹ lên đi, ta nóng ruột muốt chết nè. Bộ thầy là ta há?-Không phải la. - Hoa Xinh thủng thẳng. - Thầy đọc tên mi lên, lớp báo mi vắng. Thầy mới nói:Cô này học khá, nhưng ỷ thế lại chây lười. Chỉ mới năm nhất thôi đấy... Có vậy thôi.Tôi la lên:-Trời đất, thầy nói vậy hả. Lười hồi nào đâu. Tối qua trễ quá ta phải ở lại Sài Gòn chứ bộ.-Làm tụi ta trông mi muốn dài cổ. Vậy mà có bánh không đó.Trang 3/75 http://motsach.infoNhư Là Tình Cờ Khánh Di-Sao lại không. Cái giỏ đầy quá trời mà má ta cứ nhét nhét thêm hoài, báo hạ ...

Tài liệu được xem nhiều: