Bà chủ nhà Thanh kể sân chung trước là cái giếng làng, sau người ta lấp đi, trở thành cái sân chung như thế. Mà đã là giếng làng, là sân chung thì hẳn nhiên là đông vui. Cái sự đông vui của giếng làng xưa giờ thành sự đông vui của sân chung mới.
Nội dung trích xuất từ tài liệu:
Những âm thanh quanh xóm trọ Những âm thanh quanh xóm trọBà chủ nhà Thanh kể sân chung trước là cái giếng làng, sau người ta lấp đi,trở thành cái sân chung như thế. Mà đã là giếng làng, là sân chung thì hẳnnhiên là đông vui. Cái sự đông vui của giếng làng xưa giờ thành sự đông vuicủa sân chung mới.Lần đầu tiên nhìn thấy căn phòng tầng hai rợp bóng cây cảnh với ban côngrộng rãi, Thanh đã gật đầu đồng ý thuê luôn mặc cho bà hàng xóm bên cạnhrỉ tai cô ”bà chủ nhà khó tính lắm”. Thanh hối hả thuê xe chở đồ đến vớiniềm tin chắc như đinh đóng cột đây sẽ là điểm trọ cuối cùng trong quãngđời sinh viên của mình sau năm lần bảy lượt vật vã chuyển nhà. Nhà nằmtrong ngõ sâu, Thanh yên tâm là đủ tĩnh lặng cho cái sự nghiệp ăn, học, ngủ,nghỉ của mình.Bình minh ngày đầu ở nơi trọ mới, vọng xa xa Thanh nghe thấy tiếng xe cộchạy trên đường Láng phía bên kia con sông Tô Lịch quanh năm “hươngsắc”. Thanh trở mình. Đúng là thành phố, âm thanh ầm ĩ ngày đêm. Cũng đãtrải qua gần một năm trời ở Hà Nội nhưng cô thấy mình vẫn chưa thể hòanhập được với những nhộn nhạo, xô bồ của cuộc sống nơi đây.Cô ngửa mặt lên trần nhà. Những vệt vôi trắng bong thành từng mảng mỏng,lơ thơ sắp sửa rơi. Những đường vỡ lượn quanh như sợi chỉ mảnh chạyngang, chạy dọc. Ở một mình nhiều khi rất ảm đạm, nhưng Thanh khôngnghĩ sẽ chia sẻ cuộc sống này cùng ai. Bạn thân của cô đi học trên mảnh đấtHà Nội này cũng có, nhưng trường hai đứa lại ở rất xa nhau. Nhiều khi nóichuyện đến chơi với nhau còn ngại, huống hồ mỗi ngày đi học, một tronghai đứa lại phải chật vật ngược xuôi?Rồi Thanh chẳng thấy những âm thanh nhộn nhạo đó nữa. Cô nằm im, lắngtai nghe. Tiếng chổi tre lạo xạo cất lên trong buổi sớm. Yên bình quá. Thanhkhông mở mắt, nhưng đầu óc đã thấy tỉnh táo. Thanh nhớ đến ông nội mìnhở nhà, sáng sáng cũng đều quét sân bằng chổi tre như thế. Nước mắt Thanhchợt ứa ra, chảy vòng quanh má. Từ ngày ông nội mất, mẹ cũng quét sân,nhưng chỉ tranh thủ quét vào lúc chiều khi mẹ đi làm về. Thành ra, Thanhkhông còn được nghe thấy tiếng chổi tre thân thương mỗi sáng như thế nữa.Thanh chợt thấy chốn xa xôi có chút máu thịt của mình.Những giọt nắng đầu tiên rơi qua cửa sổ, đậu lên mí mắt Thanh. Tiếngchuông báo thức reo vang đẩy cô ra khỏi những kỉ niệm xưa cũ. Cô dậy, bắtđầu cho một ngày mới, ở một chốn mới.***Nhưng rất nhanh chóng Thanh nhận ra rằng, cái sân chung với tiếng chổi trekhông là mộng tưởng của mình.Trưa về nhà, Thanh đã trông thấy sân chung tấp nập hẳn. Người chơi cơ,người nhặt rau, người bế con, bế cháu ra sân chơi. Cũng hiếm nơi nào ởthành phố này mà hàng xóm lại quây quần với nhau đến vậy. Âu cũng là nhờcái sân chung rộng rãi này.- Cháu vào nhờ với ạ!Thanh hơi cúi người xin phép một bà tuổi chừng ngoài sáu mươi đang ngồinhặt rau trên bậc thềm nhà trọ của mình. Nhưng cái mông to bản của bà ấykhông hề nhúc nhích. Thanh đột nhiên thấy bối rối. Có đôi khi những thứnhỏ nhặt như vậy lại khiến người ta băn khoăn không biết làm thế nào.Khi Thanh đang chuẩn bị mở miệng xin phép câu thứ hai thì một bà khácngồi gần đấy huých tay bà kia:- Bà xích ra cho cháu nó còn vào kìa.Thanh nuốt câu nói của mình vào trong miệng. Thật may. Nhưng ngay lậptức cô bắt gặp ánh mắt lườm sắc lẹm và cái ngữ điệu chua như dấm:- Mày không có mồm à, muốn vào thì phải nói chứ?À vâng, người ta trước khi vào nhà mình cần xin phép hàng xóm chứ cònhàng xóm nhất định không tự động biết ý mà tránh ra đâu. Thanh thấy hơikhó chịu, nhưng cô vẫn nhã nhặn đáp lời.- Vâng, cháu có nói rồi nhưng chắc bà không nghe thấy!Thanh ngậm bồ hòn làm ngọt.- Mày phải nói to lên, tai tao bị điếc đấy.Điếc mà chỉ cần bà kia nói nhỏ mà đã nghe thấy, thật là cũng hay quá, Thanhthầm nghĩ, nhưng không dám cãi. Bà ấy tuy có quá đáng thật nhưng vẫn làngười lớn, Thanh không muốn đôi co nhiều.Bà hàng xóm khó chịu xịch cái mông to bản quản một bên, Thanh khép népdắt xe vào nhà, chỉ sợ xe mình mà chẳng may quệt vào bà ấy thì khổ.Thanh thở phào khi cuối cùng mọi chuyện cũng bình an. Thanh lọ mọ trèolên cầu thang, với cái khăn rửa mặt rồi treo lên móc thì nghe thấy tiếng quáttháo của một bà mẹ trẻ:- Mở miệng ra, tao bảo mở miệng ra cơ mà.Rồi sau đó là tiếng tát đét vào người. Đứa bé bị đánh, bao nhiêu bột ăn trướcđó theo tiếng khóc mà phun ra cả. Và tiếng quát tháo của bà mẹ càng ngàycàng to hơn.Tiếng chổi tre thân thương tự dưng biến mất trong trí óc Thanh không dấutích. Hai từ “sân chung” nghĩ đến mà Thanh cảm thấy gai người.Sáng hôm sau, Thanh vẫn đón bình minh trong tiếng chổi tre. Tiếng chổi trechậm và đều, gần gũi như những thanh âm quen thuộc thường thấy của cuộcsống. Thanh không nằm im nữa mà thức dậy ngó ra ban công. Một bác gáitầm trên năm mươi tuổi đang cúi người quét, từng nhát chổi của bác đều vàdày. Bác gạt khẽ lọn tóc vừa xòa ra, tiếng chổi tre bị đứt khúc một nhịp rồilại vang lên, đều đặn. Thanh hít căng lồng ngực chút không khí thanh mátbuổi sáng ...