Danh mục

Những ảnh tượng của tâm thức

Số trang: 6      Loại file: pdf      Dung lượng: 226.01 KB      Lượt xem: 8      Lượt tải: 0    
Thư viện của tui

Xem trước 2 trang đầu tiên của tài liệu này:

Thông tin tài liệu:

Để nhớ về một tuổi trẻ đầy ảo ảnh, luôn say trong mộng tưởng] Không trắng, không đen. Không thùy, không hãnh. Không tốt, không xấu. Không dại, không khôn. Không mong, không chả. Tâm tôi đã tịnh nhiên rồi. Chí tôi mắc ý hướng lên cao. Thế nhưng sự việc đã xảy đến. Tôi phải chấp nhận hay là quay lưng? Thời gian trôi chảy róc rách qua khe suối ý. Tuổi trẻ cứ vô tình phai nhạt trên lưng áo, trên nét mặt. Có những lúc tôi bước đứng hẳn trên bục cao. Lại có những lúc rơi...
Nội dung trích xuất từ tài liệu:
Những ảnh tượng của tâm thức Những ảnh tượng của tâm thức TRUYỆN NGẮN CỦA TRẦN VĂN THƯỞNG [Để nhớ về một tuổi trẻ đầy ảo ảnh, luôn say trong mộng tưởng]Không trắng, không đen. Không thùy, không hãnh. Không tốt, không xấu. Không dại,không khôn. Không mong, không chả. Tâm tôi đã tịnh nhiên rồi. Chí tôi mắc ý hướng lêncao. Thế nhưng sự việc đã xảy đến. Tôi phải chấp nhận hay là quay lưng?Thời gian trôi chảy róc rách qua khe suối ý. Tuổi trẻ cứ vô tình phai nhạt trên lưng áo,trên nét mặt. Có những lúc tôi bước đứng hẳn trên bục cao. Lại có những lúc rơi tòmxuống vũng. Những hệ lụy cuộc đời, những ngọn roi nhân thế quất xuống lưng tôi, có lúctrói chặt lấy tôi. Sự tiêu pha phung phí nhất vẫn là những quãng thời gian để chết cứng.Những nỗi buồn xếp chồng lên nhau. Những tia hi vọng lóe lên rồi vụt tắt. Không aimuốn thấp hèn. Ai cũng muốn mọi sự tốt đẹp, viên mãn. Những kẻ hay ca cẩm thường lànhững kẻ khao khát hạnh phúc nhất. Đâu ai muốn mình vô danh.Trong khoảng thời gian sống trôi nổi ở thành phố, thỉnh thoảng tôi có đi về nông thôn.Tôi về tìm lại những hình dáng xưa xa, hay tìm lại những cái không bao giờ còn nữa.Được tiếp cảm thêm nguồn mạch sống, tôi nhảy lên thành, trầm mình vào bể đời ồn ã.Tôi buông quên bản thân mình trong những lo toan đời thường, trong công việc miệt mài.Có hay không có một chốn quê hương? Có phải tôi là một sản phẩm tinh thần của một sựlầm lỡ? Luôn luôn, tôi ôm giấu những băn khoăn thầm kín đầy xót xa ấy.Gia đình tôi nhắn tôi về cùng lo việc bán nhà. Giờ đây, những sinh mệnh đã tự đánh mấttổ ấm của mình.- Bán nhà rồi gia đình mình đi đâu ? – Tôi ấm ức bật hỏi ba má tôi.- Đi nơi khác làm ăn, sinh sống. Đất này cằn cỗi rồi.Đó là cái lý do bề ngoài của gia đình tôi. Chúng tôi cùng dìu nhau đi trên cả quãng đườngdài, cùng chấp nhận đày ải nhau. Có phải như thế không khi mà ba má tôi chưa có mộtngày nào êm ấm bên nhau? Tôi không thể hình dung nổi lý do tồn tại của mối quan hệ giađình như thế. Không yêu nhau nhưng cứ lấy nhau. Sinh con đẻ cái. Rồi cùng nhau nếmkhổ. Mật đắng của cuộc đời có làm dịu ngọt quan hệ gia đình chăng? Cũng có nhưngcũng không. Lúc này, gia đình tôi nợ nần nhiều. Chúng tôi phải bán căn nhà để trả bớt nợ.Ba má vun đắp cho cuộc sống tuổi trẻ của tôi, cầu mong cho tôi mau chóng thành đạt.Nhưng tôi đâu có đạt được ý nguyện của người. Tôi đang đi trên một con đường thể hiệnđộng từ chiến thắng.Năm 199…, tôi rời trường Đại học. Trong đầu tôi không có ý nghĩ lựa chọn giữa việc vềquê hay ở lại thành phố. Trong tôi lại đặt ra nỗi băn khoăn trước những lựa chọn rất khác:Tôi đi theo con đường của tôi, hay là đi theo con đường định đặt của ba má tôi? Ba mámuốn tôi có một “địa vị tương đối” trong xã hội, làm việc ở thành phố, một năm có thể vềquê đôi ba lần để thăm thú gia đình; tự nguyện đóng góp xây dựng gia đình. Cả đời ba mátôi đã khổ. Hai ông bà rất mong muốn tôi được sung sướng, an vui. Ai cũng muốn lịch sửgia đình đừng bao giờ lặp lại.Nhưng, tôi đã đi trên con đường khác. Hình ảnh cuộc sống đời tôi là một hành trình đặttrên nguyên lý của sự không ổn định. Không hề có địa vị. Có thể rất bấp bênh, trôi nổi.Tôi dẫm vào vết bánh xe cũ chăng: nổi buồn? Không, không ai muốn như thế cả. Nhưngmọi việc vẫn xảy đến.Tôi vác ba lô lên vai mà đi. Đi đâu? Xin đừng hỏi đến một địa chỉ cụ thể trên bản đồ. Bởivì, nơi tôi đến là một cõi khác của thế giới. Cõi ấy có nguyên bản từ một địa chỉ trên bảnđồ, có khi lại không trùng khớp lắm. Sau khi fax tin, bài về tòa soạn, tôi bắt đầu thời giancủa mình. Khoảng trống còn lại là riêng của tôi. Tôi là một nông dân chân lấm tay bùn,một đời cơ cực trên cánh đồng nơi mảnh đất nghèo khó, khắc nghiệt của xứ sở. Tôi làmột nhà tu hành để trọn đời mình trong thế giới cô tịch; suối nguồn linh hiển của pháp sẽtưới tắm tâm tôi. Tôi là kẻ phá hoại, kiếp sống lãng du buông quên ngày tháng. Tôi làmột nhà khoa học luôn miệt mài với những tìm tòi, cả đời kỳ vọng vào một công trìnhsáng tạo giúp ích cho cộng đồng xã hội. Tôi là một con chim được phóng sinh, tự do baylượn qua khắp làng mạc, núi đồi - từ miền xuôi qua miền ngược. Tôi là tổng hòa củanhững sinh thể đó. Công danh, địa vị xã hội của tôi ở đâu? Sự thành đạt là ở đâu? Tôi sẽmang những gì về nhà để được sum họp gia đình sau những ngày tháng làm việc ở thànhphố cứ đôi ba lần trong năm?Tôi đã đánh hỏng ước nguyện của ba má tôi. Những lần về nông thôn, đáng lẽ ngẩng mặtlên thì tôi lại cúi gằm xuống đất. Những người bà con trong họ rất căm ghét tôi khi biếttôi là một trong những nguyên nhân làm gia đình ba má tôi ly tán. Bán nhà, ba má tôi lênvùng cao An Cư để tái lập cuộc sống mới. Ở tuổi năm mươi, ba má tôi phải cắm mặt, vùiđầu vào những việc của thanh niên. “ Mày là kẻ sống vô đạo lý. Mày chỉ biết nuông theosở thích riêng, ích kỉ của mày”. Tôi ngậm ngùi nhận lãnh những lời trách móc. Rồi tự hỏi:“Lấy cái gì đ ...

Tài liệu được xem nhiều: