“Tặng một người bạn thân” Tôi và Như Anh quen nhau cũng rất lâu rồi. Mười bốn năm. Kể từ khi hai đứa còn học ở mẫu giáo. Vì thế tôi rất hiểu Như Anh và ngược lại Như Anh cũng rất hiểu tôi. * Tôi còn nhớ khi mới chuyển về trường mẫu giáo mới,
Nội dung trích xuất từ tài liệu:
Những bông hoa ti-gôn Những bông hoa ti-gôn“Tặng một người bạn thân”Tôi và Như Anh quen nhau cũng rất lâu rồi. Mười bốn năm. Kể từ khi hai đứa cònhọc ở mẫu giáo. Vì thế tôi rất hiểu Như Anh và ngược lại Như Anh cũng rất hiểutôi.*Tôi còn nhớ khi mới chuyển về trường mẫu giáo mới, đúng với bản năng của mộtđứa con nít tôi đã khóc rất nhiều. Mặc cho các cô có dỗ dành, tôi vẫn khóc và đòimẹ, dù biết mẹ đã đi rất xa rồi (đúng kiểu ăn vạ của đứa em tôi bây giờ).Nhưng cuối cùng sau bao sự cố gắng của các cô, tôi cũng nghín. Bởi lẽ, nước mắtcủa một thằng con trai không có nhiều và tôi cũng không muốn các cô phải mệtmỏi với tôi (còn nhiều đứa khác cũng cần chăm sóc, đứa nào cũng như tôithì loạn). Vả lại trẻ con thì trẻ con thật, nhưng không phải cái gì đòi hỏi cũngđược đáp ứng. Thế nên, có đứa nào ngớ ngẩn mới cứ ngồh khóc mãi. Tôi lủi thủimột mình ra khu vui chơi. Và ở đây tôi đã gặp Như Anh.Ban đầu tôi ngơ đi vì chả quen biết. Ngồi vào cái ghế đá gần đó, tôi đưa mắt nhìnxung quanh ngôi trường rộng lớn. Bỗng Như Anh ngồi xuống, thậm trí là rất gầntôi nhưng tôi cũng không mấy chú ý. Cho đến lúc cô bạn lấy trong túi ra hai cáikẹo mút, rồi đưa cho tôi một cái.-Cho bạn!Tôi đưa mắt nhìn, lưỡng lự.-Cầm đi Như Anh cho bạn mà! - Cô bạn cười - Mẹ mua cho tớ đấy.Tôi đưa tay cầm lấy cái kẹo. Hai chúng tôi cùng bóc kẹo và mút ngon lành. Tôi vẫnim lặng, còn Như Anh vẫn cố bắt chuyện với tôi. Không phải tôi làm kiêu, mà tạitôi rụt rè, cũng chả biết phải nói gì. Đến khi hai cái kẹo chỉ còn lại là hai cái que,Như Anh đứng dậy, cô bạn nắm lấy tay tôi rồi kéo tôi đứng dậy cùng.Ra kia tìmcỏ gà đi. Cô bạn vừa nói vừa kéo tôi đi. Tôi đi theo, và đó là lần đầu tiên tôi chịuđi cùng một người xa lạ, ngỡ đã quen từ lâu.*Tôi tưởng mình chỉ học cùng Như Anh ở mẫu giáo. Nào ngờ, lên cấp một chúngtôi vẫn chung trường, rồi chung lớp. Không những thế chúng tôi còn chơi với nhaurất thân. Như Anh vẫn như thế, nhỏ nhắn, xinh xắn, và rất hòa đồng với mọi người.Còn tôi vẫn rụt rè, nhưng không mềm yếu, chỉ tại tôi ít nói và ngoài Như Anh thìhiếm khi tôi bắt chuyện với ai. Bởi tôi thích ngồi đọc truyện tranh (vài quyển NhưAnh cho mượn, còn tôi thường xuống thư viện trường). Khác với tôi Như Anh lạithích chơi trò người lớn với mấy bạn cùng lớp hơn. Thực ra, cũng không hẳn làtrò người lớn, nhưng nó được người lớn hay làm như chơi bán hàng hay chơi trògia đình.Tôi để ý mỗi lần chơi trò gia đình, Như Anh hay đóng làm mẹ và Như Anh tỏ ra rấtđảm đang. Cô bạn rất khéo tay, khi làm được nhiều món ăn ngon (tôi cũng chả biếtcó ngon thật không, vì mấy đứa kia nhận xét như thế, dù là ăn giả vờ), có vài mónnghe tên là lạ và nó khiến tôi bật cười. Có lần bị Như Anh bắt gặp, vì cái tội khôngchơi mà đứng cười đểu thế là tôi bị cô bạn lườm cho vài phát. Những lúc như thếtôi thường bỏ đi chỗ khác, vì tôi sợ ánh mắt ấy. Có lần Như Anh có rủ tôi chơicùng, nhưng tôi từ chối. Nếu có chơi tôi cũngchả biết đóng vai gì. Vai hai đứa con thì đã có thằng Minh Tồ cả cái Lan sumiđóng (tôi gọi cách điệu thế, chứ gọi nó là su-mô thì nó xé xác tôi dù người nó hơitròn). Vai mẹ thì đã có Như Anh đóng. Còn mỗi vai bố thì thằng Nam Khánh cũngtranh mất rồi. (Dù tôi rất thích đóng cặp với Như Anh và thích chúng nó gọi bằngbố).Nhắc đến Nam Khánh tôi mới nhớ, mỗi lần chơi trò gia đình thằng này có vẻ rấtthích đóng chung với Như Anh là một cặp. Hình như nó có tình cảm với Như Anh.Khi chơi đã đành, nhưng đến cả chuyện ăn uống cũng thấy lạ. Có của ngon là nóđều chia cho Như Anh và Như Anh thì lại đem chia cho tôi. Hay là Như Anh cótình cảm với tôi. Tôi đóan, nhưng chắc không phải như tôi nghĩ. Tại tôi mơ mộngnhiều, hay chỉ là những tình cảm trẻ con ngô nghê, đến đường đột rồi cũng qua đivội vàng...*Những năm cấp 2, là khoảng thời gian ý nghĩa đối với tôi và Như Anh. Đây cũnglà lúc tôi nhận ra trong tôi có một thứ tình cảm đặc biệt dành cho Như Anh, mà nókhông phải tình bạn.. Tôi và Như Anh đi đâu cũng như hình với bóng. Mọi ngườigán ghép trêu hai đứa tôi là một cặp. Những lần như thế, Như Anh lại cười rồi phủnhận không phải đâu tớ với cả Hoàng chỉ là bạn thôi”. Tôi im lặng, hơi buồng khiNhư Anh nói vậy. Nếu tôi cả Như Anh là một cặp, thì cũng tốt, đúng là điều tôimong muốn. Tôi có tình cảm với Như Anh là thật. Nhưng thật khó để tôi nói ra tấtcả những gì tôi đang nghĩ và đang trai qua. Tôi biết, sẽ chẳng dễ gì để Như Anhchấp nhận và điều đó nó có thể phá vỡ cả tình bạn mà chúng tôi đang có...Như Anh vì một lí do nào đấy mà phải đăng kí lớp học thêm toán ngoài trường.Không đắn đo, tôi cũng chọn theo cô bạn. Đến lúc tôi chuyển lớp Hóa, Như Anhcũng chuyển theo, mà không hỏi lí do. Chúng tôi rất hiểu và thông cảm cho nhau.Với tôi như thế là đủ.Tôi cũng hay chở Như Anh đi dạo, vào nhà sách và đi ăn kem. Dường như, tôi đãthuộc lòng sở thích của Như Anh. Cô bạn thích đi dạo vào buổi tối, nhất là nhưngđêm trăng tròn, vì nó có cái gì đó rất thơ mộng. Như Anh thích truyệ ...