Thông tin tài liệu:
Đối với tôi, ngôi trường này quá mới mẻ. Mặc dù tôi đã biết đến nó từ rất lâu, nhưng những gì tôi biết cũng chỉ là tên trường, địa điểm và thành tích. Những thứ cón lại, tôi hoàn toàn mù tịt. Tôi tự hỏi phải mất bao lâu thì tôi mới rành hết mọi ngóc nghách trong trướng này. À không, không phải trong trường, mà chỉ nói riêng đến khu vực cấp II này thôi
Nội dung trích xuất từ tài liệu:
NHỮNG BỨC TƯỜNG BỊ PHÁ VỠ - phần 2NHỮNG BỨC TƯỜNG BỊ PHÁ VỠ - phần 2Đối với tôi, ngôi trường này quá mới mẻ. Mặc dù tôi đã biết đến nó từ rất lâu,nhưng những gì tôi biết cũng chỉ là tên trường, địa điểm và thành tích. Những thứcón lại, tôi hoàn toàn mù tịt. Tôi tự hỏi phải mất bao lâu thì tôi mới rành hết mọingóc nghách trong trướng này. À không, không phải trong trường, mà chỉ nói riêngđến khu vực cấp II này thôi. Dù sao thì chúng tôi cũng không được phép vượt quanhững bức tường kia.Tôi khẽ buông một tiếng thở dài. Như vậy cũng tốt. Ít ra tôi cũng không phải nhìnthấy ông anh họ học lớp 11 bên khu cấp III và cô em họ học lớp 3 bên khu cấp I.Tôi không muốn nhìn thấy họ, vì thế nào tôi cũng sẽ bị chế nhạo. Mặc dù là họhàng với nhau nhưng chúng tôi nhìn khác một trời một vực. Khác ở chỗ họ giàu có,và họ xinh đẹp nỗi bật. Tôi cũng nổi bật, về một phương diện khác - phương diệnxấu xí và vụng về, chuyên làm mất mặt họ.- Vậy tại sao chúng ta lại không được phép đi qua những khu khác?Tôi nhìn về phía bên kia, một câu hỏi vừa được đặt ra mà chính tôi cũng đang thắcmắc. Có lẽ người hỏi là một học sinh mới thì phải.- Thầy không có câu trả lời cho vấn đề này. Còn em nào muốn hỏi gì nữa không?Không hiểu vì sao cả thầy giáo cũng từ chối một câu hỏi như thế nhỉ? Liệu ngôitrường này có một bí mật gì không?- Em không muốn ngồi chỗ này!Tôi lại nhìn sang bên cạnh mình, cô bạn ngồi chung nhăn mặt khó chịu không thíchngồi đây.- Em cũng thế.Lại nữa rồi. Tôi thấy mặt mình cũng đâu giống như ma, sao người ta lại ngại ngồichung với tôi nhỉ? Một bàn có 3 chỗ ngồi, vậy là hai người đã dời đi.Thầy gật gù :- Được...vậy có em nào muốn đổi chỗ với hai bạn này không?Tôi thấy Minh Châu đứng lên. Cô bạn bên cạnh bạn ấy cũng vậy.- Vậy thì tụi em sẽ ngồi với bạn ấy.Sự im lặng bao trùm cả lớp cho tới khi Minh Châu và cô bạn kia ngồi xuống. MinhChâu cười dịu dàng với tôi :- Chúng ta lại gặp nhau rồi. Thanh Trâm à, đây là Minh Trúc mà tôi đã kể với bạn.Người có cái tên Thanh Trâm nhìn tôi, không nói gì, nhưng cũng không tỏ vẻ khóchịu.Từ đó trở đi, chúng tôi chơi thân với nhau. Tôi được dịp biết thêm về ngôi trườngnày qua Minh Châu và Thanh Trâm. Hai bạn ấy học ở đây từ lớp 1 tới giờ. Cũng từnhững người xung quanh, tôi biết mình đang có hai người bạn hết sức nổi tiếng.Nghe nói Minh Châu là học sinh xuất sắc nhất của cấp II trong mọi lĩnh vực, cònThanh Trâm là người vừa mang về cho trường giải nhất toàn quốc môn Judo.Hai bạn ấy là người tốt. Tôi lúc nào cũng nghĩ như vậy.Minh Châu luôn hiền lànhdịu dàng, và Thanh Trâm thì mạnh mẽ đầy cá tính. Tuy bạn ấy hơi lạnh lùng mộtchút, nhưng cũng nhờ sự giúp đỡ của bạn ấy mà tôi mới thoát khỏi mấy cái chuyệnrắc rối ở lớp. Mọi người không thích tôi đi bên cạnh hai bạn ấy.- Con nhỏ Chung Vô Diệm...Đó là Nickname mới của tôi ở trường.- Mày đi bên cạnh Minh Châu và Thanh Trâm chỉ để làm nền thôi. Người ta nóiphải có một cọng rơm xấu xì bên cạnh thì người ta mới biết bông hoa hồng kiaxinh đẹp tới mức nào mà, đúng không?Những lúc như vậy, tôi chỉ im lặng không nói gì. Không phải tôi đã chai lỳ trướcnhững câu đó, mà tại vì tôi không muốn mọi người nhìn thấy tôi khóc. Tuy nhiên,tôi vẫn có điểm nỗi bật của riêng tôi. Đã 3 tháng liên tiếp kể từ lúc nhập học, tôiluôn đứng thứ nhì trong lớp, chỉ sau Minh Châu. Có người bảo tôi copy bài ủaMinh Châu. Tôi không ngại. Vì Minh Châu đã có lần đứng lên, dùng vẻ mặtnghiêm túc nói với mọi người :- Nếu như các bạn đã nói như thế, vậy các bạn có gì làm bằng chúng không? Nếukhông thì xin đừng tùy tiện làm tổn thương người khác bằng những lời vô căn cứ.Chỉ những người không chịu thừa nhận tài năng của người khác mới đáng xấu hổthôi.Và từ đó về sau, tôi không còn nghe bất cứ ai nói tới việc đó nữa. Minh Châugiống như một nữ hoàng. Bạn ấy có khả năng ra lệnh cho người khác. Nhưng MinhChâu chưa bao giờ ra lệnh với tôi. Đã nhiều lần tôi cám ơn Thượng Đế đã mangđến cho tôi hai người bạn như thế này. Tôi cảm thấy mình may mắn.- Wow...cao lên được 1,5cm à? Minh Trúc tài ghê!Đó là kết quả đo chiều cao giờ thể dục hôm nay. Tôi cũng không dám tin là mìnhcao nhanh như vậy. Nhưng...so với Minh Châu và Thanh Trâm thìtôi chẳng là gì hết. Cũng nhờ Thanh Trâm, tôi rất muốn nói như thế với bạn ấy.Trong giờ thể dục, lúc nào Thanh Trâm cũng là người la hét bắt tôi phải chạyngang hàng với bạn ấy nhờvậy mà tôi mới cao lên được một chút.- Để chúc mừng chuyện này, bạn có muốn tới dự một bữa tiệc ở nhà tôi không?Tôi giật mình :- Hả??? Cao 1m55 đâu cần phải đãi tiệc.Thanh Trâm gõ vào đầu tôi :- Ngốc! Đương nhiên không phải tôn vinh cái chân ngắn ngủn của cô rồi. Tuần sausẽ là sinh nhật của Minh Châu.Tôi mở to cả mắt và mồm. Thanh Trâm nheo mắt :- Cô bạn à, ngạc nhiên cũng không nên làm bộ mặt khó coi như vậy chứ.Tôi ngậm miệng lại liền. Minh Châu nói tiếp :- ...