Thông tin tài liệu:
Gió đêm lùa vào mặt, rồi trườn qua cổ tôi mang lại cảm giác nhột nhạt làm vai tôi run lên một thoáng. Cũng có thể vì tôi cảm thấy hơi lạnh một chút. Hơi lạnh...nhưng tôi thà cảm thấy lạnh hơn hữa, chứ nếu mọi người cứ nhìn tôi như thế này thì càmg làm tôi khó chịu hơn nữa.Tôi biết tại sao mọi người nhìn mình. Hồi nãy soi mình trong gương, chính tôi cũng không nhận ra tôi nữa. Ba chị gái kia đã làm tóc tôi gợn sóng như thế này, lại còn đánh phấn và...
Nội dung trích xuất từ tài liệu:
NHỮNG BỨC TƯỜNG BỊ PHÁ VỠ - phần 3NHỮNG BỨC TƯỜNG BỊ PHÁ VỠ - phần 3Gió đêm lùa vào mặt, rồi trườn qua cổ tôi mang lại cảm giác nhột nhạt làm vai tôirun lên một thoáng. Cũng có thể vì tôi cảm thấy hơi lạnh một chút. Hơilạnh...nhưng tôi thà cảm thấy lạnh hơn hữa, chứ nếu mọi người cứ nhìn tôi như thếnày thì càmg làm tôi khó chịu hơn nữa.Tôi biết tại sao mọi người nhìn mình. Hồi nãy soi mình trong gương, chính tôicũng không nhận ra tôi nữa. Ba chị gái kia đã làm tóc tôi gợn sóng như thế này, lạicòn đánh phấn và bôi son nữa. Họ bảo màu son Cánh Sen rất hợp với tôi, phấncũng không nên dùng nhiều, và còn...lúc nãy nhin họ hăng hái như vậy, tôi đã cócảm giác bất ổn. Đúng như tôi dự đoán.- Đi với tôi.Thanh Trâm xuất hiện từ phía sau cầm lấy tay tôi. Tôi chỉ đi theo sự chỉ dẫn củabạn ấy, tránh xa cái nhìn của mọi người. Chúng tôi đến chỗ của Minh Châu. Bạnấy mỉm cười với tôi :- Đẹp lắm! Tôi cũng có mắt chọn quần áo lắm, đúng không?Tôi nhìn lại bộ váy mà mình đang mặc. Màu hồng nhạt dài tới gót chân, phần cổhở rộng để lộ đôi bờ vai mỏng manh. Nó quả thật là rất đẹp.- Thôi...tôi đi thay đồ trước.Minh Châu ngăn lại :- Sao lại thay ra? Bạn không thích mặc như thế này à?Tôi cúi mặt. Không phải là tôi không thích. Tôi thích lắm chứ. Từ đó tới giờ, tôichưa từng được mặc như thế này lần nào. Cảm nhận của mũi chân khi chạm vàochất liệu vải mềm mại như thế này thật tuyệt. Nhưng nó không giống với tôi. Hoặclà tôi không xứng đáng mặc nó.Trong khi tôi còn đang bận suy nghĩ thì một bàn tay đã xoa đầu tôi :- Cứ như vậy đi! Trông rất dễ thương.Tôi ngước lên, kịp nhìn thấy qua ánh đèn vàng mờ ảo là đôi má ửng đỏ của ThanhTrâm. Tôi đột nhiên phì cười. Tôi chưa bao giờ nghe thấy bạn ấy khen ai dễthương hết. Có lẽ tôi là người đầu tiên cũng không chừng. Nhưng lúc bạn ấyngượng, trông đáng yêu lắm.- Chúng ta khiêu vũ đi!Minh Châu chìa tay ra. Tôi tròn mắt ngạc nhiên :- Hai chúng ta à? Nhưng mà...- Đi đi! - Thanh Trâm lần nữa đẩy tôi ra - Ai nói là con gái thì không thể nhảy vớinhau nào?Vậy là tôi đi ra chính giữa với Minh Châu. Bạn ấy tỏ ra khá điệu nghệ trong nhữngbước nhảy đầu tiên, và trở thành người hướng dẫn của tôi trong suốt khoảng thờigian còn lại. Có một lúc, Minh Châu đột nhiên kéo tôi sát vào người bạn ấy, vaichúng tôi chạm nhau, tôi nghe tiếng Minh Châu sau vai mình :- Đẹp lắm!Rồi chúng tôi lại tách ra nhau. Minh Châu ngừng lại, với tay hạm vào tóc tôi :- Minh Trúc giống như một nàng công chúa vậy.Tôi im lặng. Tôi cũng không biết phải nói gì nữa. Tôi nghĩ, nếu như có là một côngchúa, tôi chắc chắn phải là công chúa lọ lem trong câju chuyện cổ tích. Vậy thìMinh Châu chắc là bà tiên rồi. Vì phép màu này là do bạn ấy ban cho tôi.- Công Chúa...Trước khi tôi biết chuyện gì đang xãy ra thì thêm một lần nữa, tôi trở thành tiêuđiểm của mọi cái nhìn. Minh Châu vừa cúi xuống hôn vào đuôi tóc tôi. Nhưvậy...là sao?Và sau đó, Minh Châu đi với thầy giáo suốt. Tôi ngồi một mình trong góc bàn nhìntheo bạn ấy. Nhiều lúc tôi cũng không biết Minh Châu đang nghĩ gì nữa. Bạn ấy cónhiều hành động làm cho tôi bất ngờ lắm.- Còn đang nghĩ tới hành động kì quái của Minh Châu lúc nãy à?- Uh! Hả???Tôi giật mình nhìn qua bên cạnh mình. Thanh Trâm ngồi đó từ hồi nào nhỉ? Đã hailần, tôi phát hiện mình hay trả lời một cách vô thức. Lần thứ nhất là Phòng vật lývới Minh Châu, còn lần thứ hai là...- Tôi hiểu cảm nhận của Minh Trúc.Tôi giật mình lần thứ hai. Thanh Trâm nhíu mày :- Gì vậy?Tôi cười gượng :- À không...chỉ tại Thanh Trâm bất ngờ gọi tên tôi.- Vậy ra từ trước tới giờ, tôi chưa từng gọi tên bạn à?Tôi gật đầu. Thanh Trâm quay mặt đi :- Vậy thì bây giờ gọi.Tôi phì cười. Hôm nay Thanh Trâm quả thật rất lạ.- Gì nữa? Có gì đáng cười sao?Tôi mím môi, cố gắng ngưng cười :- Vì Thanh Trâm...hôm nay rất đáng yêu.Cái gì cũng xãy ra lần thứ hai trong đêm nay, ý tôi là lần thứ hai, Thanh Trâm đỏmặt. Và tôi mỉm cười với bạn ấy. Tôi không hề biết là lúc đó, có một người đangnhìn hai chúng tôi.Bữa tiệc đêm qua sẽ là điều đáng nhớ nhất trong suốt cuộc đời tôi. Vì đó là lần đầutiên được hóa phép thành một công chúa xinh đẹp y như trong các câu chuyện cổtích. Lần đầu tiên tôi được dự một buổi dạ vũ thật sự. Lần đầu tiên tôi nhìn thấyThanh Trâm đỏ mặt.Tuy nhiên, phép màu rồi cũng nên chấm dứt. Tôi không thể sống trong thế giớimộng tưởng như vậy mãi được.- Chung Vô Diệm...ừ...tối qua...Bây giờ là lúc quay lại với những ánh mắt dõi theo từng bước chân tôi đi qua.Minh Châu thiệt là kỳ. Tôi chỉ có mỗi cặp kính đó mà bạn ấy cũng lấy mất. Còn cáiđầu tóc này nữa. Nó cứ quăn như vậy mãi sao? Phép màu hình như chưa tiêu tanhoàn toàn thì phải.- Minh Trúc!Minh Châu vẫy tay chào tôi. Đi bên cạnh bạn ấy vẫn là Thanh Trâm như mọi khi.Minh Châu hân hoan :- Hay quá...vậy là từ sau đêm qua tới giờ, b ...