Thông tin tài liệu:
“...Cần một người thanh niên sơn tường và đồ gỗ. Vui lòng đến trực tiếp tại địa chỉ: 65 đường Redberry...” July đang rất cần một việc làm trong thời gian nghỉ học này, nhưng không phải tại địa chỉ trên. Cô đã từng nghe nhiều điều kỳ lạ về ngôi nhà cổ tối ám trên đồi kia. Đã có quá nhiều lời đàm tiếu về bà Ada Withers, người quá phụ cô độc, chủ nhân căn nhà đó. Nhưng rồi không còn chọn lựa nào khác, July quyết định tìm đến địa chỉ ấy. Có thêm ba thanh niên...
Nội dung trích xuất từ tài liệu:
Những Bức Tường Thì ThầmNhững Bức Tường Thì Thầm Jane Miner Những Bức Tường Thì Thầm Tác giả: Jane Miner Thể loại: Truyện Ngắn Website: http://motsach.info Date: 27-October-2012“...Cần một người thanh niên sơn tường và đồ gỗ. Vui lòng đến trực tiếp tại địachỉ: 65 đường Redberry...”July đang rất cần một việc làm trong thời gian nghỉ học này, nhưng không phải tại địa chỉ trên.Cô đã từng nghe nhiều điều kỳ lạ về ngôi nhà cổ tối ám trên đồi kia. Đã có quá nhiều lời đàmtiếu về bà Ada Withers, người quá phụ cô độc, chủ nhân căn nhà đó. Nhưng rồi không còn chọnlựa nào khác, July quyết định tìm đến địa chỉ ấy.Có thêm ba thanh niên nữa cũng đến trong buổi sáng hôm đó nhưng không hiểu vì lý do gì, bàAda lại chọn July.Buổi làm việc đầu tiên, bà Ada ra đón July tận cửa nhà. Bà mặc một bộ váy xám xịt, gấu chiếcváy lỗi thời vừa chạm đúng cổ đôi giày Oxfords màu đen cũng đã cũ mèm. Tóc bà rối bời đượckẹp túm chặt sau tai và bà chẳng hề trang điểm. Đôi mắt bà cố rướn nhìn qua rìa cặp kính lãokhông vành. Tuy nhiên, bà ta khá lịch sự và dễ chịu. Bà để sẵn thang trong thư viện. Và trên sànnhà, mọi thứ đã đầy đủ: những lon sơn, những chiếc cọ, con lăn tay và những chiếc khay gỗ.Tường thư viện trước đây được sơn màu nâu xấu xí và trông tang tóc lắm. Còn màu bà Ada chọnlần này là màu xanh da trời. July từ tốn quay sơn và lăn thử vài đường lên tường.- Đẹp đấy chứ, cháu nhỉ? – Bà dịu dàng hỏi.- Dạ, cháu thích màu này lắm – July cũng hồ hởi bắt chuyện.Bà Ada mỉm cười và rời khỏi căn phòng. July cũng bắt tay ngay vào công việc. Đột nhiên, cônghe thấy những tiếng thì thầm. Cô quay người thử xem có phải là bà Ada quay lại. Nhưngchẳng có ai trong phòng cả. Tiếng thì thầm trở nên rõ hơn. Cô không thể thốt lên được lời nào.Rồi cô tiếp tục nghe thấy có tiếng huýt sáo. Nó giống như là... ồ không, không thể như thếđược. Nhưng rõ ràng là tiếng huýt sáo. Tiếng huýt sáo từ những bức tường phát ra. Tay July bắtđầu run. Những giọt sơn xanh rơi vãi xuống mặt mấy tờ báo lót dưới sàn. “Thật vớ vẩn” – July tựmắng mình nhưng đôi tay cô không ngừng run rẩy.Buổi trưa, bà Ada vào phòng mang theo bánh mì và nước ngọt. Dường như đã có sự thay đổi ởTrang 1/4 http://motsach.infoNhững Bức Tường Thì Thầm Jane Minerbà. July nhận thấy ra bà đã tô một lớp son hồng nhạt lên môi. Màu son làm cho gương mặt bàta bới đi vẻ u ám và thêm gần gũi.Bánh mì thật ngon mặc dù July không nhận ra thứ kẹp bên trong là thứ gì. Lúc nhai miếng cuốicùng, cô sực nhớ bọn trẻ con thường kháo nhau rằng bà Ada là một phù thủy và ngôi nhà nàythực sự là một ngôi nhà ma. “Liệu bánh mì này có làm mình nhỏ lại hay bị rơi vào ảo giác – nhưtrong các chuyện cổ tích thường được kể?”. July lo sợ nhưng vì đói ngấu nên cô đã không bỏ sótvụn bánh nhỏ nào. Khi bà Ada quay lại, bà mang thêm một thùng sơn khác.- Bác muốn sơn những cái kệ sách bằng màu đỏ – Bà nói – Bác nghĩ như thế sẽ nổi bật trên nềntường xanh và bác sẽ cho may rèm màu trắng.- Chắc là đẹp lắm đấy, bác ạ – July phụ họa.Bà ta thu dọn đĩa và để lại July một mình. Cô đã sơn xong những bức tường màu xanh và giờđây chúng không còn thì thầm nữa. Cô bắt đầu mở thùng sơn đỏ. “Trước tiên phải lấy sách rakhỏi kệ đã”. Cô nhủ thầm. Chưa kịp quay lại, một cuốn từ điển dày cộp dường như đã tự nhảyra khỏi chiếc kệ cao nhất, suýt va vào đầu July. Ngay sau đó những cuốn sách khác cũng bắt đầurơi khỏi chỗ. July nhào chạy ra cửa suýt đụng phải bà Ada đang đi vào.- Cháu đi đâu vậy? – Bà ta nhìn July sửng sốt.July định thần và cô biết không thể nào nói rằng những cuốn sách đang đuổi theo cô. Cô lắpbắp: “Cháu... cháu... định đi lấy cái radio. Cháu... cháu để dưới giỏ xe đạp. Làm việc mà khôngcó nhạc, cháu buồn lắm bác ạ”.Cô lấy radio và quay trở lại thư viện. Cô đẩy cửa bước vào một cách rất cẩn thận. Những cuốnsách giờ đây được xếp khá gọn gàng ngay giữa căn phòng. Chắc là bà Ada đã làm việc ấy. Côđặt chiếc radio lên kệ và mở hết volume. Như thế cô sẽ không còn nghe tiếng gì nữa dù chúngcó cố tình thầm thì.Vệt sơn màu đỏ trên chiếc kệ sách trông thật vui mắt. July cũng cảm thấy phấn chấn làm việccho đến khi tiếng la hét bắt đầu vang lên.Không phải từ radio. Tiếng la hét nghe còn rõ hơn cả tiếng nhạc rock phát ra từ chương trình canhạc trong radio. July rùng mình. Nhưng cô vẫn tiếp tục vung cọ lên những mặt kệ. Cô làm thậtnhanh với những nỗ lực hết mức. Cứ mỗi nhát cọ sơn xuống là tiếng la hét càng lớn hơn. Nhữngbức tường đang la hét. Rõ ràng không thể như thế, vậy mà đã xảy ra như thế đấy. July vung cọmột cách hoảng loạn. Vừa xong nhát cọ cuối cùng là cô ù té chạy.S ...