Danh mục

Những Bước Chậm Của Thời Gian

Số trang: 4      Loại file: pdf      Dung lượng: 129.49 KB      Lượt xem: 15      Lượt tải: 0    
Hoai.2512

Phí lưu trữ: miễn phí Tải xuống file đầy đủ (4 trang) 0
Xem trước 2 trang đầu tiên của tài liệu này:

Thông tin tài liệu:

Khi đã không còn vùng vẫy được nữa, chìm đến tận đáy mặt sấp cát, tắt mọi cảm giác thì tôi vẫn còn một ý nghĩ. Tôi nghĩ về mẹ. Chắc bà sẽ buồn lắm khi biết tôi không còn nữa. Mẹ sẽ rất buồn. Tôi không chịu đựng được điều đó. Rồi hình như tôi khóc cho tôi. Nước mắt không biết đã chảy như thế nào và có âm thanh nào vang lên không. Tôi tuyệt vọng. Nhưng tôi đã không chết. Có người đã lặn xuống đáy nước cứu tôi lên. Tôi không còn nhớ cuộc giải...
Nội dung trích xuất từ tài liệu:
Những Bước Chậm Của Thời Gianvietmessenger.com Trần Nhã Thụy Những Bước Chậm Của Thời GianKhi đã không còn vùng vẫy được nữa, chìm đến tận đáy mặt sấp cát, tắt mọi cảm giác thì tôivẫn còn một ý nghĩ. Tôi nghĩ về mẹ. Chắc bà sẽ buồn lắm khi biết tôi không còn nữa. Mẹ sẽrất buồn. Tôi không chịu đựng được điều đó. Rồi hình như tôi khóc cho tôi. Nước mắt khôngbiết đã chảy như thế nào và có âm thanh nào vang lên không. Tôi tuyệt vọng. Nhưng tôi đãkhông chết. Có người đã lặn xuống đáy nước cứu tôi lên. Tôi không còn nhớ cuộc giải cứuđó diễn ra như thế nào. Tôi đã bất tỉnh bao nhiêu lâu. Và tôi đã tỉnh dậy, trở về nhà như thếnào. Tôi không còn nhớ. Tôi chỉ biết, người đã nhảy xuống cứu tôi là lão Đà. Khi đưa đượctôi lên bờ đến khi xốc hết nước trong bụng tôi ra thì lão cũng chưa nói gì. Cho đến khi tôitỉnh lại hoàn toàn, lão mới lên tiếng: “Được rồi. Tao đã làm đúng rồi”. Rồi lão cười ha hả:“Tao thấy mày giã gạo rồi, nhưng tao cứ để đó, tao chờ cho mày chìm. Đoán chừng mày hếtcục cựa tao mới nhảy xuống. Đó là cách cứu người chết đuối của tao. Tao đã làm đúng”.Tôi nằm trên cỏ. Xung quanh tôi là đám trẻ chăn bò đang cười. Lão Đà đang cười. Tôi cũngcười nhưng không nói được gì. Tôi cũng không một lời cảm ơn lão Đà. (Vào thời ấy, ở nhàquê trẻ con chưa quen nói những lời cảm ơn). Tôi nằm im thít. Hình như lúc đó chiều đangxuống. Gió vi vút thổi. Chúng tôi đang ở nơi cao nhất của bờ đê, đó là một cái cống thoátnước còn đang dở dang. Những trụ xi măng giơ ra những cọng sắt. Trên mặt cống cỏ bò lanchậm xanh, có chỗ mọc lên đám mạ úa, xen lẫn một vài cây lúa đang trổ. Gió thổi tràn quamặt cống làm bay những hạt lúa lép mùa cũ vào mặt tôi. Tôi xoay người nhìn nghiêng raphía cánh đồng. Lúc đó tôi thật sự muốn nhắm mắt lại và ngủ một giấc dài.Chuyện tôi suýt chết đuối đó diễn ra vào năm tôi mười bốn tuổi. Từ đó trở về sau tôi bỏ luôný định tập bơi trở lại. (Cho đến bây giờ tôi vẫn là người không biết bơi và rất sợ tiếp xúc vớinước). Sau lần đó, tôi liên tiếp rơi vào những cơn ác mộng, Đêm nào, tôi cũng thấy mìnhchìm đến tận đáy. Chìm mãi xuống. Rồi vụt bồng lên cùng với những tiếng la hét kinh sợ.Giấc mơ hãi hùng đó kéo dài suốt gần hai tháng làm cho tôi gần như suy kiệt. Ba, mẹ tôi biếttôi đang chịu đựng nỗi khổ đó nhưng không thể làm gì được. Làm sao có thể can thiệp vàogiấc mơ. Còn tôi thì hết sức tuyệt vọng. Nhưng đúng lúc tôi tuyệt vọng nhất thì tự nhiên giấcmơ hãi hùng đó tan biến đi. Làm như có một thứ bùa phép nào đó đã chiến thắng nó. Tôi vuimừng phát khóc và chợt nhận ra là đã hết một mùa hè. Buổi sớm, nhận ra những bướcnắng ngập ngừng của một mùa thu đang tới. Tôi nói với mẹ tôi: “Con đã hết nằm mơ thấychìm xuống đáy nước rồi”. Mẹ tôi nói: “Rồi thỉnh thoảng giấc mơ đó sẽ lặp lại. Nhưng khôngsao đâu. Con đừng nghĩ đến chuyện đó nữa mà hãy nghĩ đến những chuyện khác tốt đẹphơn”. Gặp lão Đà, tôi cũng nói chuyện đó. Lão nghe xong, cười: “Ai chẳng vậy. Nhưng màycó dám tập bơi nữa không?”. Tôi lắc đầu. Lão Đà nhổ miếng bả trầu: “Dở ẹc, sợ cái gì, sợcái đáy quần”. Nói rồi lão bỏ đi, tay lại thọc trong quần xoa rờ mông đít. Lão Đà là người đànông duy nhất trong làng có thói quen ăn trầu như đàn bà. Ngoài ra lão còn có vài thói tậtkhác mà không ai chịu được, đó là nói tục một cây, còn tay thì cứ bỏ trong quần rờ mông,khi say rượu thì không chịu ngủ trong nhà mà cứ ra thành giếng nằm. Lạ một điều là lãonằm thành giếng thì ngủ ngon mà không hề hấn sơ sẩy gì. Trong làng, ít ai ưa lão, nhiềungười coi lão không ra gì. Nhưng với tôi thì vẫn trọng, bởi đơn giản lão chính là ân nhân củatôi.Nhà của tôi và lão Đà cùng nằm trên trục chính đường làng. Mùa gặt, con đường phơi đầyrơm rạ. Tôi thường xách xe đạp chạy lăng quăng để hưởng cảm giác dập dềnh trên lớp đệmrạ rơm. Trong khi đạp xe tôi thường thấy lão Đà tay chắp sau đít vừa đi vừa lẩm bẩm mộtmình. Chúng tôi ít khi trò chuyện với nhau. Nhưng mà lão Đà cũng ít khi có mặt ở làng, lãothường xuyên ngoài ruộng. Lão là thợ cày cự phách của làng tôi. Nhớ những ngày mùađông, trong cái lạnh canh hai tôi đã nghe tiếng lão lùa trâu lục sục ra đồng. Tiếng lão hokhan và tiếng nhổ bã trầu nghe có vẻ giận dữ điều gì. Lão thường bên trâu, không trâu thìmột mình. Lâu lâu lão đánh trâu lên gò mả, nhập vào đám trẻ chăn bò chúng tôi là lúc lão cótâm sự, muốn kể chuyện chơi. Cũng toàn là chuyện tục tĩu, bậy bạ, chỉ phù hợp cho đámchăn bò. Thường khi kể xong lão hỏi: “Nghe hay không, tụi mày?”. Đám trẻ cười khoái chí,có đứa bảo: “Hay, nhưng bậy quá”. Lão Đà cười: “Mẹ mày, đã hay còn bậy, bậy thì đừng cónghe nữa”. Có đứa đề nghị: “Thôi, ông kể chuyện ma đi, nghe hay mà không bậy”. Lão Đàbảo: “Chuyện ma phải kể vào ban đêm mới hay. Mình ngồi nghe như vầy, ma nó cũng hiệnlên ngồi vịn vai mình mà nghe lén. Thế mới hay”. Có đứa kêu: “Vậy sợ chết”. Lão Đà cười:“Sợ gì, sợ cái đáy quần”. Cả bọn cười. Một đứa dạn miệng hỏi: “Lão Đà, sao lão cứ hay nóilà sợ cái đáy quần? ...

Tài liệu được xem nhiều: