Ả đưa điếu thuốc lên miệng rít một hơi dài, làn khói thuốc phả ra từ đôi môi son đỏ lơ đãng bay rồi nhạt nhòa trong không gian se lạnh, vắng ngắt giữa đêm mùa đông. Ả vận chiếc váy màu xanh đọt chuối ngắn ngang đùi, chiếc áo khoác trắng mỏng manh phủ hờ bên ngoài cái áo hai dây đính đầy kim sa kim tuyến lấp lánh dưới ánh đèn đường nhàn nhạt rọi vào. Cái áo ngắn đến độ thấy cả lỗ rốn tròn xoe, vòng eo thon gọn, vòm ngực to căng cứng như hai...
Nội dung trích xuất từ tài liệu:
Những cánh chim lạc đàn Những cánh chim lạc đàn TRUYỆN NGẮN CỦA LÊ MIÊN CAẢ đưa điếu thuốc lên miệng rít một hơi dài, làn khói thuốc phả ra từ đôi môi son đỏ lơđãng bay rồi nhạt nhòa trong không gian se lạnh, vắng ngắt giữa đêm mùa đông. Ả vậnchiếc váy màu xanh đọt chuối ngắn ngang đùi, chiếc áo khoác trắng mỏng manh phủ hờbên ngoài cái áo hai dây đính đầy kim sa kim tuyến lấp lánh dưới ánh đèn đường nhànnhạt rọi vào. Cái áo ngắn đến độ thấy cả lỗ rốn tròn xoe, vòng eo thon gọn, vòm ngực tocăng cứng như hai ngọn núi khiêu gợi biết bao. Góc ngã tư công viên buồn hiu vắng lặng.Xa xa phía bên kia mấy gốc cây cũng có vài cô gái ăn mặc, trang điểm diêm dúa như ảđứng đó như để đợi chờ điều gì may mắn đến với mình. Những gương mặt ám màu đêmtoát ra vẻ vừa nhớn nhác, vừa phập phồng lo âu sau vỏ bọc sành điệu pha chút ngây ngô.Ả và họ thường đến đây đứng vào giờ này. Hằng đêm đều như thế. Cái lạnh cắt cứa vàothịt da se sắt, dòng máu trong người muốn đóng băng lại, làn da trắng nuột nà trên thânthể cũng muốn tím bầm. Hai hàm răng đánh cầm cập vào nhau. Ả lạnh. Ả run.Lâu lâu có vài chiếc xe máy lượn tới lượn lui chỗ mấy cô gái, họ xã giao qua loa vài câurồi lại vọt biến đi mất. Đó là những gã đàn ông. Những kẻ săn bướm đêm, chỉ có họ mớidám thẳng thừng trả giá trên thân xác của mỗi con bướm đêm. Đôi lúc chủ nhân củanhững chiếc xe máy ấy bỏ đi rồi quẳng lại cho những con bướm đêm đôi ba lời chua chátchẳng mang chút tính người với cả cái biễu môi chê bai. Con bướm đêm cũng không vừa,văng tục chửi với theo thằng này thằng nọ đuổi vong mấy gã săn đêm. Có cô còn lấy giấyra đốt hơ hơ quanh mình rồi vất tờ giấy đang cháy giòn xuống đất nhảy qua nhảy lại, xảxui. Chiếc Dream Thái cũ kỹ pha ánh đèn mờ nhạt về phía ả đang đứng. Gã đàn ôngtrông có vẻ cứng cáp, khỏe mạnh, to cao, ăn mặc xộc xệch dừng xe sát bên cạnh ả. - Đi không? Bao nhiêu? Gã gấp gáp cộc lốc hỏi, mặt dáo dác nhìn quanh như sợ ngườita nhìn thấy gã. - Bình dân thôi, bốn trăm anh trai hén! Ả nhếch mép cười điêu, ỏng ẹo vuốt vuốt bàntay lên vai gã, nhẹ nhàng phà khói thuốc vào mặt gã trai. Gã nheo mắt trề môi thở phì,cười hênh hếch khuôn mặt vuông vức. - Thôi đi bà thím, thím nhìn lại mình đi chẳng có gì đặc biệt hết, chán vãi cả ra. Haitrăm. Em đang gấp. Cần lắm! Không được em tìm con khác đó nha.Ả ậm ừ rồi leo lên ngồi phía sau yên xe. Gã cẩn thận rồ ga, đi chầm chậm. Ả đắng lòng,ngậm ngùi nghĩ về một thời còn xuân sắc. Một thời nổi danh trên các bar lớn nhỏ ở cáithành phố đầy phức tạp và ô hợp này. Cái giá ả đưa ra lúc nãy không bằng một góc giámà ngày xưa các đại gia trả cho ả sau mỗi lần chơi vui. Đằng này gã trai ả nghĩ là nghèoxiết kia lại trả giá rẻ rề trên bản thể của ả còn thấp hơn thế nữa. Ả nghĩ trong bụng ừ thìcũng đúng, vì hắn ta nghèo kiết xác tả tơi thế kia cơ mà. Ả thở hắt, như cố ý cho xua hếtvẩn vơ lẽ ra không đáng có trong đầu lúc này. Điều cần thiết bây giờ ả phải làm là nhanhchóng giải quyết gã săn đêm nghèo nàn đang như con hổ đói. Ả ôm eo gã, gục đầu vàomảnh lưng cường tráng ấm áp của gã. Ả chợt nghĩ về đứa con gái cưng bé bỏng đang đóibụng chờ ả mang đồ ăn về. Con gái ả sáu tuổi, nghe lời mẹ nó lắm, ngoan ngoãn, ngoanngoãn trong sự yêu thương dịu dàng của mẹ nó.Ả làm gái điếm để kiếm tiền nuôi cái miệng của ả, nuôi cả nó suốt tháng năm qua. Ả nghĩđến cảnh đứa con gái nhỏ của ả sẽ vui mừng biếc mấy khi ả về nhà với nó và mang theotrên tay hai cái bánh bao hay bọc hũ tiếu. Đêm nào nó cũng ngoan ngoãn ở nhà chơi mộtmình với đống đồ chơi cũ kỹ. Ả dỗ dành ấu yếm nó, rằng con ngoan mẹ đi làm đừng điđâu ra đường nhé, rằng chờ mẹ mang cơm về cho con nhé. Tuổi thơ của nó có mẹ mà nhưkhông có, phải trông đợi mỏi mòn, phải ngóng trông từng giờ từng khắc, có hôm là suốtcả đêm. Một lần về nhà lúc bốn giờ sáng ả vẫn thấy nó ngồi ở ngạch cửa đợi ả. Nó vuimừng cầm ổ bánh mình nguội ngắt lạnh tanh từ tay ả đưa vào miệng ngấu nghiến nhai.Nhìn nó khát đói ả thấy lòng mình đau thắt, trong lòng xót xa, cay đắng. Ả tự trách thânmình là bà mẹ hư đốn. Ả lại ân cần nhỏ nhẹ vuốt ve nó. Con à, mẹ đi làm về trễ lắm, nêncon cứ ngủ sớm đi đừng đợi mẹ ngoài cửa thế này, trời lạnh dễ bệnh. Ở ngoài này còn cóquỹ dữ nữa đó, nó sẽ vồ con và nuốt chửng con vào cái miệng to lớn dơ bẩn nhớp nhúacủa nó đó. Con cứ khép cửa và đi ngủ sớm, đừng đợi, mẹ mua đồ ăn về sẽ gọi con dậy.Nó lại gật đầu vâng vâng dạ dạ. Nó răm rắp nghe lời mẹ nó. Ả không biết ả đã vô tìnhgieo vào đôi mắt ngoan hiền kia sự sợ hãi. Sợ con quỹ dữ mà mẹ nó tạo ra. Ả ôm nókhóc, dòng nước mắt hiếm hoi của ả lăn trên đôi má lem luốc phấn son. Nó im lặng, mắtbuồn, xoa vuốt dòng nước ấm nóng trên gương mặt đã tiều tụy gầy guộc của mẹ. Ả bồngnó lên giường ru nó ngủ.Ả thầm nghĩ rồi sau này, con gái ả lớn lên nó sẽ nghĩ gì khi biết mẹ nó làm cái nghề màthiên hạ nguyền rủa để nuôi nó. Bất chợt vài giọt nước mắt âm ấm nhỏ trên lưng gã trai ...