NHỮNG CÂU TRUYỆN LÀM THAY ĐỔI CUỘC ĐỜIChiếc xe màu rêuTôi lên 8 thì mẹ tôi qua đời trong một tai nạn giao thông khi đang gánh hàng rong trên đường. Bố mang hai chị em tôi về bà nội, rồi ở với một người đàn bà khác. Lâu lâu ông cũng về thăm con, đưa cho bà ít tiền rồi lại đi. Năm tôi 13 tuổi, bà nội mất. Bố mang em đi nuôi, còn tôi thì gửi cho một bà dì họ để phụ bán quán cà phê. Tôi lớn dần lên và chỉ được đi học bổ...
Nội dung trích xuất từ tài liệu:
NHỮNG CÂU TRUYỆN LÀM THAY ĐỔI CUỘC ĐỜI - Chiếc xe màu rêu NHỮNG CÂU TRUYỆN LÀM THAY ĐỔI CUỘC ĐỜI Chiếc xe màu rêuTôi lên 8 thì mẹ tôi qua đời trong một tai nạn giao thông khi đang gánh h àng rongtrên đường. Bố mang hai chị em tôi về bà nội, rồi ở với một người đàn bà khác.Lâu lâu ông cũng về thăm con, đưa cho bà ít tiền rồi lại đi. Năm tôi 13 tuổi, bà nộimất. Bố mang em đi nuôi, còn tôi thì gửi cho một bà dì họ để phụ bán quán càphê.Tôi lớn dần lên và chỉ được đi học bổ túc ban đêm, còn ban ngày phải phụ dìdượng mọi việc trong nhà. Năm 16 tuổi, tôi đã phổng phao như một cô gái. Trongmột lần bà dì có công chuyện phải về quê dài ngày, tôi bị ông dượng dụ dỗ làmchuyện bậy bạ. Chuyện này sau đó còn tiếp diễn một thời gian nữa, vì tôi phải ngủriêng một mình tại quầy cà phê để trông hàng và sáng dậy sớm đun nước. Ôngdượng đe dọa nếu tôi mách với dì sẽ bị đuổi khỏi nhà. Vì dại dột, tôi trở thànhngười đồng lõa với xấu xa. Rồi cũng đến lúc chuyện vỡ lỡ khi bà dì rình bắt đượcquả tang. Giận quá không kìm được, dì đã ném quần áo và đuổi tôi ngay lập tức.Bơ vơ không người thân thích, tôi lang thang trong đêm và rơi vào nhà chứa ngaysau đó. Bà chủ chứa trở thành “người cưu mang”. Sau đó, tôi biết mình “dính”bầu, bà đưa tôi tới bệnh viện “tẩy rửa” và cột chặt đời tôi bằng công việc bán thânsau đó. Việc tiếp khách hàng ngày và bị bóc lột gần hết số tiền kiếm được bắngthân xác không biết rồi sẽ kéo dài bao lâu nếu như không có một sự kiện xảy rasau đó vài năm.Sáng đó, tôi được nghỉ và đi dạo ra chợ xép gần đó để mua vài thứ đồ dùng. Bấtthần một cơn đau bụng ập đến. Tôi vật vã nằm ngay vệ đường. Có vài người dừnglại nhưng chỉ có một anh xe ôm có chiếc xe màu rêu bắt tôi ngồi lên xe để anh chởvào bệnh viện. Tôi được mổ ruột thừa ngay sau đó. Và cứ như ông trời sắp đặt,anh xe ôm không bỏ đi ngay mà chờ đợi để làm mọi việc của một “người nhà” khiđược biết hoàn cảnh thật của tôi. Tiền viện phí thì bà chủ đưa vào trả đủ, nhưngviệc chăm sóc tôi sau đó hoàn toàn nhờ anh - một người đàn ông hoàn toàn xa lạ.Ngày ra viện, anh lại chở tôi về trên chiếc xe 81 màu rêu của mình. Vì bệnh tậtđem lại sự yếu lòng, tôi thổn thức khóc sau lưng anh. Anh an ủi tôi và hứa sẽ tìmcách giúp đỡ. Sau đó, anh còn tới tìm tôi nhiều lần. Mỗi lần thấy cái xe màu rêutới là tôi mừng rỡ, bởi bao nhiêu năm qua, làm gì có ai thăm viếng tôi. Chỉ nhữngđàn ông đủ loại tới tìm thú vui trên thân xác những cô gái như tôi mà thôi. Cuộcsống với những đe nẹt của bà chủ, cãi cọ qua lại của những cô gái đồng cảnh ngộ,những dữ dằn thô lỗ của mấy tay bảo kê và thi thoảng cả những xô xát của kháchlàng chơi đã làm tôi dần chai sạn. Tưởng không còn cảm xúc nhưng tôi đã ngỡngàng nghe trái tim mình đập những nhịp khác thường khi chiếc xe màu rêu xuấthiện.Rồi anh đã thực hiện được lời hứa. Không biết bằng cách nào anh đã vay mượnđược một món tiền khá lớn đủ để trả tiền viện phí và nhiều khoản khác để bà chủchịu cho tôi cầm quần áo đi theo anh. Về nhà trọ nơi anh ở, với khung cảnh bình dịcủa căn phòng thuê, tôi biết đời mình đã sang một trang mới. Anh cũng mồ côi,cũng bươn chải để sống nên anh thông cảm với tôi. Dần dần, anh dạy tôi biết baođiều để sau này tôi thành một người vợ, người mẹ và là người bạn đời của anh.Chúng tôi về với nhau mà không cần có đám cưới rình rang, không cần bất cứ thủtục nào, nhưng tôi và anh vẫn hạnh phúc. Hàng ngày chiếc xe màu rêu theo anh đichở khách, anh còn phải cật lực hơn trước để lấy tiền trả nợ. Tôi lân la tìm việcmua rau muống và hoa chuối về bào bỏ mối đắp đổi tiền chợ.Tôi vô cùng sung sướng bởi một quá khứ ê chề như vậy tưởng mình khó lòng cócon, nhưng sau đó ít lâu tôi đã có bầu và sinh được một bé gái xinh xắn. Thángngày qua đi trong sự cố gắng của cả hai vợ chồng, tôi đã đủ vốn để thuê mộtphòng rộng hơn ở một hẻm lớn và mở được một quầy tạp hóa nhỏ. Chiếc xe màurêu vẫn theo anh trên mọi nẻo đường để dành dụm những đồng tiền khó nhọc nuôicon.Bây giờ con tôi đã học lớp 7. Bao năm đã trôi qua, chiếc xe màu rêu không cònnữa, anh đã bán đổi lấy một chiếc tốt hơn. Nhưng trong tôi, nó luôn hiện diện cùngvới lòng nhân hậu của anh. Tôi đã được thay đổi cuộc đời từ khi nó và anh cùngxuất hiện.Cảm ơn con gáiNăm 2000 là năm nhiều biến cố với gia đình tôi. Đầu tiên là gia đình nhỏ của tôiđược ra riêng sau hơn 10 năm dành dụm, một ngôi nhà nhỏ trong xóm lao độngthôi, nhưng đó là tất cả ước mơ, mồ hôi và công sức của vợ chồng tôi.Tiếp theo niềm vui lớn đó là nỗi buồn của riêng tôi: thất nghiệp vì cơ quan giảithể. Chồng tôi an ủi, bảo thôi cứ ở nhà chăm sóc chồng con một thời gian rồi từ từtìm xin việc làm khác. Thế là tôi ở nhà làm bà nội trợ.Ru rú trong nhà mãi cũng buồn, tôi lân la sang làm quen với mấy chị lối xóm.Láng giềng tôi cũng tốt, mọi người thường nhiệt tình giúp nhau chuyện nàychuyện nọ, chỉ có điều chơi với nhau vài hôm tôi phát hiện chị nào cũng mê số đ ...