Danh mục

Những chiếc bóng

Số trang: 3      Loại file: pdf      Dung lượng: 87.36 KB      Lượt xem: 8      Lượt tải: 0    
Hoai.2512

Hỗ trợ phí lưu trữ khi tải xuống: miễn phí Tải xuống file đầy đủ (3 trang) 0
Xem trước 2 trang đầu tiên của tài liệu này:

Thông tin tài liệu:

Bức thư cầm tơ huơ trên tay, ánh mắt chị lại mông lung nhìn ra vườn. Lá vườn xao xác... Chợt, ngoài ngõ tiếng guốc loẹt quẹt. Bà Huyên về, bà nhìn qua con dâu rồi ngồi xuống ghế, - Con Thuý nó thư về hử? Nó nói sao? Hạnhrun run: - Dạ, cháu có nói nhiều, nó có hỏi về anh Tân. Nó... Bà Huyên sốt ruột ngắt lời: - Là tôi hỏi ý nó ra làm sao. Đồng ý hay không?
Nội dung trích xuất từ tài liệu:
Những chiếc bóng Những chiếc bóngBức thư cầm tơ huơ trên tay, ánh mắt chị lại mông lung nhìn ra vườn. Lá vườn xao xác...Chợt, ngoài ngõ tiếng guốc loẹt quẹt. Bà Huyên về, bà nhìn qua con dâu rồi ngồi xuốngghế,- Con Thuý nó thư về hử? Nó nói sao?Hạnhrun run: - Dạ, cháu có nói nhiều, nó có hỏi về anh Tân. Nó...Bà Huyên sốt ruột ngắt lời: - Là tôi hỏi ý nó ra làm sao. Đồng ý hay không?- Dạ, đại để... đại để cháu nó xin tuỳ ý kiến bà và...con.BàHuyên máy môiđịnh nói gì nhưng lại thôi.Chiềuđãgần tàn. Người trong làng làmđồng về, tiếng cưới nói râm ran. Trẻ con chạytrước,íớiđuổi nhau, một con trâu ngứa sừng dừng lạigãigãi vào thân cây.Trong gian nhà tối, hai người ngồi im lìm. Bà Huyênđứng dậy bước rasân, bà múc gầunước từ từấp nước lên bờ má nhăn nheo. Bỗng từđầu hè nhà con bé Mận, tiếng nó gọivới: - Hườngơi, tíđi nhớ.Lànnước mát lạnh trong bụm tay bà chợtmở ra như một hơi gió lướt qua miền kýức.Những ngón tay bà chạm vào hai bờ má mịn màng, thật mịn màng. Và dưới làn nướchiện ra một nụ cười trắng ngần của một côgái nào vừaởđồng về, khuôn mặtướt rượt nướcvà nhất làđôi mắt trong trẻo ngước nhìn lên con bé Duyên bên nhà,đangđứng bờ giếngnhìn qua,gọi.Bà Huyên ngồi xuống bên giếng, nhớ quá, bà như thấy lại những ngày xưa hiện về mồnmột. Những ngày gian khổ mà vui sao. Vui họp chị họp em, ngày ngoàiđồng bát chè xanhthơm mát râm ran chuyện thư người yêu, người chồng xa gửi về. Tối quây quần hátxướng, vá từng tấmáo cho người phương xa. Vui từng chiến thắngđưa về. Vui tiếngcuốcđêm thi nhau tăng gia sản xuất. Những ngày tháng ấy vất vả trăm chiều màsao vẫnthấy cuộcđời tươiđẹp, vuisay. Rồi, cái ngàyđược tin chồng hysinh ngoài chiến trường.Chịgục xuống với bao nước mắt. Nhưng rồi cuộc sống vẫn cứ trôi... bà con, chị em,đoàn thểnăng qua lại kéo chị trở về với công việc. Chị lạicònđứa con nhỏđể chăm lo. Chị dồn hếttình thương yêu cho con, chị thương thay cho phần cha nó. Ngày tháng lậm rậmqua, từlúc nào thằng béđã lớn lao, nó lấy vợ rồi lại xung phong ra chiến trường. Lại nhữngđêmmòn mỏi chờđợi, mòn mỏi hy vọng... nhưng bây giờ có tới hai cái bóngâm thầm trongcăn nhà nhỏ hiu hắt.Giặc thù ngàymột phơi thầy nhiều hơn trên conđường Nam tiến, chiến dịch cuối cùng -tổng tiến công mùa xuân 1975 toàn thắng. Mẹ con bàôm nhau khóc vui sướng: bao nhiêuniềm vui, bao nhiêuhy vọngđể rồiđược tin sétđánh: người línhđã rađi, mãi mãi nằm lạitrên conđường dẫn vào cửa ngõ Sài Gòn.Ngàyấy. Hạnh - con dâu bàđã khóc bao nhiêu nước mắt. Côômđứa conthơ mà bố chưatừng nhìn mặtđang hồn nhiên nútchặt vú mẹ mà khóc.Đứa con gái giờđãlà cô sinhviêntrường sư phạm. Bà biết những nỗi vấtvả con dâu phải gánh chịuđể nuôi dạy contrưởng thành.Ngàyấy và từấyđến nay, Hạnhđã từ chối hết thảynhữngđám hỏi trong làng ngoài xã.Côquyết chí - giống như bà -ở vậy nuôi con.Bà Huyên bần thần.Đã hai mươi năm. Thời gian khắc khoải nó làm tannát cõi lòng. Condâu bà - nóđã chịuđựng từngấy năm, phải chăng sức chịuđựngđãcạn?Gầnđây có anh Tân thường qua lại. Bà Huyên ngheý condâuđã thuận, nóđã quá mệt mỏirồi. Nhưng so với bà thìđã thấm gì? Thời gian của nửa kiếp người bàđã chịuđựngđược,vậy sao con dâu bà lại không thể.Ởđây, trong một tín niệm nàođó, bà còn cảm thấy bà vàcon dâuđangđi chung một conđường với nhữngước thúc mà chính bà cũng không thể gọitên,chỉ mơ hồ giảđịnh, dẫn lối.Đột nhiên lốiđiđó Hạnh bỗng rời bỏbước sang mộtconđường khác. Bà cảm thấygầngiống như một sự phản bội, thâm tâm bà còn tự cảm thấythương mình hết sức.Bà trở vào nhà. Hạnhvẫn ngồi yên lặng, mắt hướngra vườn như mãi mãi chìm ngập trongbóng tốiâm uđấy. Bà Huyênđịnh nói gì nhưng lại thôi.Bà Huyên vào giườngđã lâu, Hạnh vẫn ngồi lặng lẽ trên ghế. Bà Huyên thao thức mãi màkhông ngủđược. Thi thoảng khẽ nghếchđầu lên nhìn qua màn về phía Hạnh ngồi.Bóngchị in trênváchtường mập mờ dướiánhđèn dầu, loang loáng, mờ mờ, lồng lộng. Cáibóngkhông bấtđộng như chủ nó, nó chập chờn theo mỗi ngòn gió lòn qua khe cửa. Tâmtrí bà Huyên cũng chấp chới, chuyểnđộng. Một điều gì mang máng hiện ra, trở về, mờ tỏrồi rõ dần lại mờ tỏ. Cái bóng người kia sao thân quen, sao gần thuộc kỳ lạ. Cái bóng ấy,cũng lại trên bức tường ấy. Đó chính là bà,bao năm qua nó vẫn thao thức từngđêm cùngbà. Ngày xưaấy... khi mà sau một ngày laođộng vất vả tưởng nhưđặtmình xuống là ngủngayđược. Nhưng mắt cứ nhắm vào lại mở ra, mỏi rã rượi. Bà Huyên - hay cô Huyên lạiphải ngồi dậy, kiếm cáiáo khâu vá. Bóngcô intrênvách, sâu và torộng mênh mông trongcăn phòng nhỏ hẹp.Đôi lúc, sự mênh mông lại côđộc gấp trăm lần sự nhỏ hẹp. Cóđêm,côra giếngmúc nướcđịnh tắm. Nhưng khi chiếcáo cởi ra, thân thể trắng ngồn ngộn lồlộ dướitrăng, trong tim cô dâng trào bao niềm khắc khoải, cào xé.Cô sợ hãi,vộivã mặcáo chạybổvào nhà và lại trở về bên ngọnđèn. Ngọnđèn dầu hắt trọnvẹn một cái bóngđơn côi,đơncôi.. Cái bóngámảnh bà bao ngày tháng có lúc bà sợ hãi, có lúc lại cảm thấy căm ghétnó...Một tiếng gà gạn gáy... Bà Huyênnằm nhìn cá ...

Tài liệu được xem nhiều: