Ba mất khi tôi lên bốn. Ba tôi tốt nghiệp trường sỹ quan Thủ Đức, ông mất năm 1971 trong một trận càn lớn ở Phú Bổn, trong lúc đang chờ để lên chức trung úy. Mẹ tôi rất nhan sắc. Gia đình ông bà ngoại thuộc hàng khá giả tại thị xã Pleiku lúc đó. Ba tôi chưa bao giờ được nhìn thấy mặt đứa em trai vừa chào đời được 4 tháng của tôi. Em tôi rất kỳ quặc, vừa sanh ra thì em đã khóc cả ngày lẫn đêm. Ông bà cho đó là điềm gỡ. Mẹ...
Nội dung trích xuất từ tài liệu:
Những Con Diều Ngũ Sắc Những Con Diều Ngũ SắcBa mất khi tôi lên bốn. Ba tôi tốt nghiệp trường sỹ quan Thủ Đức, ông mất năm 1971trong một trận càn lớn ở Phú Bổn, trong lúc đang chờ để lên chức trung úy. Mẹ tôi rấtnhan sắc. Gia đình ông bà ngoại thuộc hàng khá giả tại thị xã Pleiku lúc đó. Ba tôi chưabao giờ được nhìn thấy mặt đứa em trai vừa chào đời được 4 tháng của tôi. Em tôi rất kỳquặc, vừa sanh ra thì em đã khóc cả ngày lẫn đêm. Ông bà cho đó là điềm gỡ.Mẹ tôi chán cảnh làm dâu, nên ba mẹ con về ở với gia đình ông bà Ngoại.Tôi có 5 ông cậu còn ở với ông bà ngoại. Hai cậu lớn đả là sỹ quan. Một cậu giữa mở lòdạy võ, hai cậu nhỏ còn đi học. Các cậu thương hai chị em tôi lắm nhưng cũng rấtnghiêm khắc. Hai chị em tôi như hai con thỏ con lớn lên trong êm đềm lặng lẽ, trongvòng tay ấm áp của đại gia đình ông bà ngoại.Bà ngoại có tất cả 12 người con, 2 cậu và 2 dì lớn đã có gia thất riêng với đông đảo concái. Vào những ngày lễ hay tết nhà ông bà lại tấp nập như hội hè. Phải chi tuổi thơ củachúng tôi cứ êm đềm như thế.Khi tôi 7 tuổi mẹ lại đi bước nữa, với một ông sỹ quan đã có vợ và 7 đứa con riêng. Ôngbà tôi rất giận tìm mọi cách ngăn cản mà không được. Mẹ đã trót có thai với ông ta. Ôngbà rất xót xa, nuốt nước mắt nhìn 2 chị em tôi theo mẹ ra ở riêng. Mẹ tôi mua lại mộtngôi nhà nhỏ trong cư xá sỹ quan. Lúc đó mẹ tôi có sạp bán quần áo ở chợ, mẹ rất giỏibuôn bán nên rất khá. Mẹ còn có tiền cô nhi quả phụ. Ba dượng tôi chỉ như một ngườikhách.Ngôi nhà của chúng tôi rất xinh xắn, mẹ tôi trang trí nhà mình theo lối mới khiến chị emtôi rất vui. Tôi còn nhớ tên con đường trước nhà là Cô Giang, một trong những conđường đẹp nhất. Đầu đường là chợ mới, cuối đường là nhà thờ Đức An. Con đường càngđẹp hơn vào thứ bảy và chủ nhật, khi mọi người đi lễ nhà thờ. Hình như cả tỉnh chỉ có vàiba nhà thờ, mỗi ngôi nhà thờ đều đẹp theo một phong cách riêng. Nhà thờ Đúc An nằm ởtrung tâm gần chợ, nên mọi người đổ về đây rất đông. Tôi chỉ việc bắt một cái ghế nhỏ rangồi trước hiên nhà là tha hồ mà ngắm người ta ăn diện. Đàn bà con gái tha thướt trongcác tà áo dài đủ màu như một đàn bướm trải dài khắp con đường. Đàn ông thì đóngveston hoặc sơ mi với cà vạt rất trịnh trọng. Đặc biệt phía quân đội mặc quân phục ủi hồbóng loáng, những đôi giày họ đi thì bóng như gương.Phố núi cao, phố núi đầy sương. Phố núi cây xanh trời thấp thật buồnanh khách lạ đi lên đi xuống, may mà có em đời còn dễ thương!Sao tôi cứ có cảm giác ông nhạc sĩ đó, đã viết bài hát này khi đi qua con đường trước nhàtôi. Hay tại trong ký ức tôi con đường này đẹp nhất?Em Pleiku má đỏ môi hồng, ở đây buổi chiều quanh năm mùa đông.Nên tóc em ướt và mắt em ướt, nên em mêm như mây chiều trong.Tôi không chắc mắt tôi có ướt hay không? nhưng tôi biết tôi là con bé 7 tuổi mơ mộngnhất trần đời. (Đó là chị vú tôi nói vậy!) Chị Lê thị Tư, một cái tên rất đơn giản, đôn hậunhư chính con người chị. Chị Tư 14 tuổi mà chưa bao giờ biết đọc biết viết, nhưng chịmê tiểu thuyết và truyện tranh cực kỳ. Đó là một thế giới mà chị chưa bao giờ biết tới.Từ khi dọn vào cư xá sỹ quan, mẹ cho 2 chị em tôi ngủ chung với chị Tư. Nhà còn mộtphòng nữa dành cho 2 chị em tôi, nhưng vì sợ ma chị em tôi cứ rút qua phòng chị Tư ngủ.Tối nào tôi cũng đọc truyện cho chị Tư và em tôi nghe! Chị cưng tôi như trứng mỏng, tôichính là những trang tiểu thuyết diễm tình, những câu chuyện thần thoại nàng công chúaBạch Tuyết với 7 chú lùn. . . vv.Chắc giọng đọc của tôi cũng có gì đó đăc biệt nên em tôi rất giền. Đã bảo em tôi kỳ quặcmà, em không cần một lời ru nào cả. Tôi đọc tới trang thứ hai hay ba thì cu đã ngủ lănquay. Tội nghiệp chị Tư tôi, chị khóc thút thít lúc anh Điệp đến chùa tìm thăm chú tiểuLan, nhưng bị chú tiểu cắt đứt giây chuông. Chị khóc lớn đến nổi mẹ tôi bên phòng kianghe được phải chạy qua xem thử chuyện gì? Khi vỡ lẻ mẹ bắt chị em tôi tắt đèn đi ngủ.Tôi còn nghe mẹ lẩm bẩm tụi này khùng quá hà. Ừ thì tắt đèn điện để mẹ khỏi rầy, chịem tôi còn đèn dầu mà! Chị Tư có một trí nhớ rất kỷ lạ. Có lúc tôi buồn ngủ quá, đèn dầulờ mờ đọc chữ nọ xọ chữ kia, chị nhắc:-Không phải, hôm qua em đọc khác mà! Đọc lại đi, bắt đầu từ chỗ. . .Sáng hôm sau vô lớp mà cứ ngủ gà ngủ gật bị các sơ đánh.Hồi đó mẹ gởi tôi học trườngtư thục thánh Phao Lồ, học phí rất đắt nhưng các sơ chăm sóc học trò như con cái. Tôihọc bán trú, nghĩa là vào trường từ 7 giờ sáng tới 5 giờ chiều. Trong các sơ có sơ Đứcthương tôi nhất. Sơ gốc người Quảng Trị, giọng Huế của sơ rất lạ, hơi cứng hơi lờ lợ chứkhông mềm mại đặc chất Huế như các sơ khác. Nhưng đặc biệt mỗi khi sơ đọc chính tảthì tôi viết đúng đến 100%. Dù thương tôi nhất nhưng sơ rất nghiêm khắc, sơ để ý tôitừng lời ăn tiếng nói. Sơ bảo con gái quan trọng nhất không phải nhan sắc, mà là nết ănnết ở. Lúc nào sơ cũng có sẵn cây thước trong tay. Tôi mà sơ hở là sơ quất tới tấp. Sơ chỉquất gió thôi ít khi trúng người, dù vậy tôi vẫn rất hãi. Trưa nào sơ c ...