Thông tin tài liệu:
4 giờ sáng, tôi đến bến xe Miền Tây, từ đây tôi đi thêm một chuyến xe nữa để về Cai Lậy. Chưa rời khỏi thành phố Hồ Chí Minh, vừa đến bến xe, nghe những chất giọng quen thuộc là thấy đã đi được nửa đường về nhà. Những người lạ dễ dàng bắt chuyện với nhau. Tôi thích nghe “ké” chuyện của họ. Mỗi khi gặp chuyện buồn tôi lại tự nhủ, rồi một ngày tôi sẽ kể lại nỗi đau đó một cách bình thản như những người lạ ở đây. ...
Nội dung trích xuất từ tài liệu:
Những con đường họ đã đi qua Những con đường họ đã đi qua4 giờ sáng, tôi đến bến xe Miền Tây, từ đây tôi đi thêm một chuyến xe nữa để vềCai Lậy. Chưa rời khỏi thành phố Hồ Chí Minh, vừa đến bến xe, nghe những chấtgiọng quen thuộc là thấy đã đi được nửa đường về nhà.Những người lạ dễ dàng bắt chuyện với nhau. Tôi thích nghe “ké” chuyện của họ.Mỗi khi gặp chuyện buồn tôi lại tự nhủ, rồi một ngày tôi sẽ kể lại nỗi đau đó mộtcách bình thản như những người lạ ở đây.Một cô gái ngồi một mình trên ghế chờ. Nhìn phong cách có lẽ sinh ra và lớn lên ởthành phố. Điều khiến tôi chú ý là cô gái đó có vẻ mặt rất kỳ lạ, vừa hoang mang lolắng vừa lơ đễnh. Một chàng trai tìm kiếm dáo dác trong đám đông, khi nhìn thấycô liền chạy đến, thở dốc và vô cùng tức giận.- Em đang làm gì vậy? Mấy ngày nay tự nhiên không liên lạc được, bây giờ lạichạy tuốt xuống dưới đây. Em có biết anh lo cỡ nào không?Thêm nhiều hành khách đi ngang qua giữa chúng tôi. Từ đây tôi chỉ thấy môi côgái mấp máy gì đó rồi hai người cứ im lặng như vậy cho đến khi chiếc xe màchúng tôi chờ vào bến và mọi người lũ lượt lên xe.Thật tình cờ tôi ngồi sau hai người đó và may mắn được tiếp tục nghe câu chuyện.- Anh nghĩ thế nào là người tốt và người xấu hả anh?- Người tốt sẽ không bắt anh đi trong đêm từ thành phố xuống đây tìm mình.Nhìn qua thành ghế, tôi thấy cô gái tựa đầu vào kính xe, dáng điệu vô cùng mệtmỏi.- Em kể anh nghe chuyện về một người rất xấu nha anh. Có một cô gái được mộtngười phụ nữ nhận nuôi. Trước giờ mẹ nuôi vẫn nói với cô rằng cha mẹ của cô đãchết do bom đạn. Một ngày cô biết được cha mẹ của mình vẫn sống. Mẹ ruột củacô không ai khác hơn chính là chị Tư của mẹ cô. Vậy mà đến giờ mẹ ruột vẫn nghĩrằng cô đã chết.- Em đang kể cái gì…- Mẹ nuôi cô ghét mọi thứ liên quan đến bên ngoại, bà không bao giờ về nhà trongcác ngày giỗ. Bí mật mình bà biết và chỉ được tiết lộ khi chị Tư sắp ra đi. Trongcơn hấp hối, hình ảnh con gái quay về ám ảnh người mẹ gần phát điên. Cô gái chỉkịp nhìn mẹ lần cuối, không chắc bà có kịp hiểu những điều sau cùng mà cô thìthầm.Người mẹ nuôi đó thật xấu xa đúng không anh?- Đâu chỉ xấu xa, người đó thật là tàn nhẫn.Điều chàng trai nói rất giống ý tôi nhưng hình như không giống ý cô gái. Tôi nghetiếng cười như tiếng thở dài.- Cô gái đó chính là mẹ em.- Anh… anh không có ý nói bà ngoại em …- Không sao đâu anh, bà thật sự quá nhẫn tâm mà. Em mới nghe câu chuyện nàycách đây vài ngày thôi. Suốt mấy ngày nay em rất sốc và không thể tập trung vàochuyện gì được, em cần yên tĩnh một mình nên đã tắt điện thoại. Mệt mỏi như mộtđợt cảm cúm vậy. Nhưng mà anh hãy nhìn ra cửa sổ đi.Tôi cũng nhìn theo chàng trai. Ngoài cửa sổ chỉ có cánh đồng tối đen đang đuổitheo chiếc xe.- Năm mươi năm trước có một cô bé mười lăm tuổi trên tay ẵm một đứa bé chưađầy tháng đã chạy băng đồng trong một đêm còn tối hơn thế này.Năm đó, người chị Tư của ngoại em lén lút qua lại với người khác rồi có thai, haingười chưa hề dạm hỏi. Dù ông bà cố là điền chủ lớn, nhưng vì con gái đã phảinhún mình tới nhà bên ấy bắt làm lễ cưới. Nhà bên ấy dù biết rành rành vẫn khôngnhận cháu nội với con dâu. Quá tức giận khi mẹ em được sinh ra, bà điền chủ đãtreo đứa bé trên chuồng heo, nếu họ không nhận cháu nội thì bà sẽ bỏ mặc nó.Lúc đó không ai dám đứng ra giúp đứa bé. Bà điền chủ chỉ nghĩ đứa bé là cháu nộingười ta chứ không thương nó là cháu ngoại mình. Cha mẹ ruột thì nhu nhượckhông dám cãi lời người lớn.Lúc đó ngoại lâu lâu lại lén cho đứa bé uống nước, nhưng đã sang ngày thứ hai rồivà đứa bé sắp không chịu nổi. Lúc đó ngoại đã làm một việc không thể nào tin nổi:hai giờ sáng ngoại gói ghém vòng vàng của cha mẹ cho mình và ôm đứa bé chạylên Sài Gòn. Sợ đi đường lớn bị phát hiện, ngoại phải chạy xuyên qua những ruộnglúa vừa cắt.Tôi lại nhìn ra cửa sổ, rùng mình, dường như đang nhìn thấy một cô bé chạy giữacánh đồng. Giữa khuya, xa xa là tiếng chó sủa văng vẳng, trăng chiếu xuống ruộngtừng mảng sáng tối hình thù kỳ dị. Gió thổi cây đung đưa như có ai ngồi trên ngọnmà cười lanh lảnh. Vừa sợ ma vừa sợ cướp lại sợ lính đi tuần, điều gì đó khiến đôichân nhỏ vẫn bước. Đáng sợ nhất chính là cô bé 15 tuổi còn cả cuộc đời phía trướcphải làm gì với đứa bé trên tay.- Ngoại đã bắt không biết bao chuyến xe để đến được Sài Gòn, đi rã chân tới khigặp được một bà sơ tốt bụng, gửi hết tiền nhờ sơ chăm sóc đứa bé một thời gian.Ngoại trở về nhà và nói với mọi người rằng đứa bé đã chết trên đường đi rồi. Aicũng tin vì thời buổi nhiễu nhương không ai chịu nuôi thêm miệng ăn. Ngoại bịđánh một trận đòn gần chết. Vài tháng sau ngoại trốn lên Sài Gòn học nghề may.Có tiền để dành ngoại lại đưa cho các sơ nuôi đứa bé. Cuối cùng lúc mẹ 5 tuổi,ngoại rước về ở chung. Thương mẹ em nên ngoại cứ chần chừ mãi và đã không lấychồng. Con người mà em nghĩ là nhẫn tâm đã chịu bao điều tiếng và vất vả để nuôiđứa bé mà cha mẹ ruột còn ruồng bỏ.Cái giá mà hai gia đình p ...