Những con đường không lót đá
Số trang: 6
Loại file: pdf
Dung lượng: 93.28 KB
Lượt xem: 21
Lượt tải: 0
Xem trước 2 trang đầu tiên của tài liệu này:
Thông tin tài liệu:
- Bố là một người đàn ông đồ sộ, cao một mét tám và nặng một trăm năm mươi ký. Giọng bố to, trầm và luôn luôn gây ấn tượng rằng tốt hơn là bạn đừng ngồi chung bàn ăn với bố.
Nội dung trích xuất từ tài liệu:
Những con đường không lót đá Những con đường không lót đáChúng ta còn yêu thì chúng ta còn tha thứ. (FrancoisRochefoucauld)TTO - Bố là một người đàn ông đồ sộ, cao một mét tám vànặng một trăm năm mươi ký. Giọng bố to, trầm và luôn luôngây ấn tượng rằng tốt hơn là bạn đừng ngồi chung bàn ănvới bố.Khi bố đứng đó với đôi mắt nảy lửa rừng rực và phóng hỏađốt bạn với tính khí nóng nảy của ông, thì bạn sẽ hiểu thếnào là sợ… ông Trời - một nỗi sợ tôi đã biết từ hồi còn rấtbé.Bất cứ khi nào tôi làm gì sai, không có chuyện bàn về nhữnggì tôi đã làm hay không có bất cứ lý lẽ nào được đưa ra đểgiúp tôi thay đổi hành vi của mình – chỉ là chiếc dây thắtlưng, một dây lưng bằng da cứng. Từ lần đầu tiên bố quấttôi, tôi hiểu rằng ông Trời luôn mang theo một dây thắt lưngtrên người.Khi bố và bạn bè ông tụ họp ở nhà chúng tôi, họ bắt đầu náoloạn nhà cửa trong lúc bố hồi tưởng về những ngày khi ônglà Chiếc Găng Vàng vô địch quyền Anh. Bất cứ khi nào bốvào trận với một gã nào, họ đều lùi bước. Họ biết họ khôngphải đối thủ của ông, bởi không ai thô bạo và dai sức hơn bốtôi.Tôi cảm thấy rất may khi bố vắng nhà hầu hết thời gian. Bốlàm việc vận hành các thiết bị nặng nhọc cho đội xây dựngcầu đường, và công việc của bố khiến ông phải có mặt trênđường cả tuần lễ một lần. Nhưng cứ tối thứ Sáu đến, khinhìn thấy xe của bố hiện ra trên lối vào nhà, là tôi chạy tìmchỗ trốn. Rồi mẹ sẽ cho ông một tràng báo cáo về việc suốttuần qua tôi đã hư đốn thế nào. Chẳng bao lâu ông sẽ réotên tôi và triệu tôi đến nhà bếp. Khi bố hét vào mặt tôi, mùihôi của rượu và thuốc lá xộc vào mũi tôi vào tận cổ họng,khiến cho tôi muốn nôn ọe.“Tao không có tâm trạng cho việc này đâu!”, ông hét lên.“Tao làm việc cực khổ cả tuần trời, và bây giờ tao trở về nhàvới chuyện như vầy đây hả!” Rồi thắt lưng được tháo ra.Điều bố không nhận ra là phương pháp trừng phạt này càngkhuyến khích cho loại hành vi mà ông đang cố ngăn chặn.Và bất cứ lúc nào tôi nói với ông về việc đó, ông càng điêntiết hơn và hét lớn, “Đừng làm như tao làm. Làm như tao nóiấy!”Hình thức trừng phạt sai lầm này dẫn đến nhiều vấn đề hơnkhi tôi lớn lên. Và điều khiến nó tồi tệ hơn là tôi không cómột con đường để quay lại. Tôi khiếp sợ bố và không biếtphải trông đợi những gì từ những cơn thịnh nộ của ông. Tôinguyện rằng khi đủ lớn, tôi sẽ bỏ nhà ra đi và ở càng xa bốcàng tốt.Sau cùng bố mẹ tôi ly hôn, và tôi đã không gặp bố nhữngnăm sau đó. Mẹ vẫn giữ liên lạc với tôi, và một ngày mẹ gọicho tôi để báo rằng bố đã đi khám bác sĩ, ông rất yếu. Tôi tựhỏi mình nên làm gì bây giờ hay mình có nên làm bất cứđiều gì hay không. Chúng tôi không thân thiết nhau. Làmthế nào chúng tôi có thể gần gũi sau tất cả những việc bố đãnói và làm khi tôi còn nhỏ? Tôi thậm chí đã không thấy thíchđàn ông nữa! Nhưng thật kỳ quặc, tôi cảm thấy trong timmình luôn có một sự lôi kéo kỳ lạ, và tôi quyết định gọi chobố.“Bố, con, Lindy đây.”“Lindy ư?”, ông nói, nghe như thể ông đang lướt qua trí nhớcủa mình về tất cả những gì dính dáng đến cái tên Lindy màông từng biết.Một khoảng yên lặng. Tôi ngập ngừng, cố gắng cẩn thậnchọn lọc từng từ. “Con nghe nói bố không được khỏe vàquyết định gọi điện thăm bố.”“Bác sĩ nói bố không sống được bao lâu nữa.”“Bố bị gì ạ?”Ông bắt đầu khóc và lầm bầm một vài từ tôi không thể hiểuđược, và rồi ông gác máy.Một vài tuần trôi qua, tôi suy nghĩ về tình trạng của bố và vềviệc tôi nên gánh lấy vai trò gì đây. Trong khi cứ loay hoaysuy nghĩ, tôi nhận được cú điện thoại khác từ mẹ báo rằngbố đã được đưa vào nhà tế bần. Sự do dự chuyển thành nỗituyệt vọng. Tôi hiểu nhà tế bần nghĩa là gì. Tôi không muốntin rằng bệnh của bố đã vào giai đoạn cuối. Bố còn baonhiêu thời gian nữa? Tôi phải biết điều đó.Tôi nhảy vào xe và hối hả lái đến khu điều trị của nhà tếbần. Khi tôi đến nơi, hai y tá và một bác sỹ có mặt ở đó liềnan ủi tôi. Sau khi xem hồ sơ của bố, tôi đã có mọi thông tinmình cần. Tất cả những năm tháng rượu chè be bét cuốicùng đã lãnh hậu quả của nó. Bố bị xơ gan mãn tính, điềuđó dẫn đến căn bệnh ung thư đang lan ra toàn bộ cơ thểông.Tôi khiếp sợ những gì sẽ đến. Tôi cảm thấy như mình khôngthuộc về nơi đó. Tôi sẽ nói gì với người đàn ông mà tôikhông gặp bao nhiêu năm qua? Tôi cảm thấy như đây làcảnh tượng cuộc đời của người nào đó chứ không phải củatôi. Mơ hồ về việc mình đang làm, tôi bước về hướng phòngcủa bố, đẩy cửa bằng một sức mạnh mà tôi không hiểu ởđâu ra. Và mặc dù bước rất chậm, nhưng tôi lại đến phòngbố quá nhanh. Khi tôi nhìn quanh quất ở cửa ra vào, bố đãthấy tôi và bảo tôi vào trong.“Hãy nhìn bố đi, Lindy,” ông nói và khóc. Rồi ông giơ cánhtay lên và chỉ cho tôi xem làn da bủng beo của ông. “Bốđang kiệt dần, và bố không thể làm gì được.”“Con biết, bố à,” tôi nói, cố gắng không cảm nhận nỗi đaucủa ông.Rồi tôi lắng nghe ông nói. Ông nói về mẹ tôi và làm thế nàomà mọi việc đã không suôn sẻ. Ông bảo tôi là ông đã cốgắng làm điều ...
Nội dung trích xuất từ tài liệu:
Những con đường không lót đá Những con đường không lót đáChúng ta còn yêu thì chúng ta còn tha thứ. (FrancoisRochefoucauld)TTO - Bố là một người đàn ông đồ sộ, cao một mét tám vànặng một trăm năm mươi ký. Giọng bố to, trầm và luôn luôngây ấn tượng rằng tốt hơn là bạn đừng ngồi chung bàn ănvới bố.Khi bố đứng đó với đôi mắt nảy lửa rừng rực và phóng hỏađốt bạn với tính khí nóng nảy của ông, thì bạn sẽ hiểu thếnào là sợ… ông Trời - một nỗi sợ tôi đã biết từ hồi còn rấtbé.Bất cứ khi nào tôi làm gì sai, không có chuyện bàn về nhữnggì tôi đã làm hay không có bất cứ lý lẽ nào được đưa ra đểgiúp tôi thay đổi hành vi của mình – chỉ là chiếc dây thắtlưng, một dây lưng bằng da cứng. Từ lần đầu tiên bố quấttôi, tôi hiểu rằng ông Trời luôn mang theo một dây thắt lưngtrên người.Khi bố và bạn bè ông tụ họp ở nhà chúng tôi, họ bắt đầu náoloạn nhà cửa trong lúc bố hồi tưởng về những ngày khi ônglà Chiếc Găng Vàng vô địch quyền Anh. Bất cứ khi nào bốvào trận với một gã nào, họ đều lùi bước. Họ biết họ khôngphải đối thủ của ông, bởi không ai thô bạo và dai sức hơn bốtôi.Tôi cảm thấy rất may khi bố vắng nhà hầu hết thời gian. Bốlàm việc vận hành các thiết bị nặng nhọc cho đội xây dựngcầu đường, và công việc của bố khiến ông phải có mặt trênđường cả tuần lễ một lần. Nhưng cứ tối thứ Sáu đến, khinhìn thấy xe của bố hiện ra trên lối vào nhà, là tôi chạy tìmchỗ trốn. Rồi mẹ sẽ cho ông một tràng báo cáo về việc suốttuần qua tôi đã hư đốn thế nào. Chẳng bao lâu ông sẽ réotên tôi và triệu tôi đến nhà bếp. Khi bố hét vào mặt tôi, mùihôi của rượu và thuốc lá xộc vào mũi tôi vào tận cổ họng,khiến cho tôi muốn nôn ọe.“Tao không có tâm trạng cho việc này đâu!”, ông hét lên.“Tao làm việc cực khổ cả tuần trời, và bây giờ tao trở về nhàvới chuyện như vầy đây hả!” Rồi thắt lưng được tháo ra.Điều bố không nhận ra là phương pháp trừng phạt này càngkhuyến khích cho loại hành vi mà ông đang cố ngăn chặn.Và bất cứ lúc nào tôi nói với ông về việc đó, ông càng điêntiết hơn và hét lớn, “Đừng làm như tao làm. Làm như tao nóiấy!”Hình thức trừng phạt sai lầm này dẫn đến nhiều vấn đề hơnkhi tôi lớn lên. Và điều khiến nó tồi tệ hơn là tôi không cómột con đường để quay lại. Tôi khiếp sợ bố và không biếtphải trông đợi những gì từ những cơn thịnh nộ của ông. Tôinguyện rằng khi đủ lớn, tôi sẽ bỏ nhà ra đi và ở càng xa bốcàng tốt.Sau cùng bố mẹ tôi ly hôn, và tôi đã không gặp bố nhữngnăm sau đó. Mẹ vẫn giữ liên lạc với tôi, và một ngày mẹ gọicho tôi để báo rằng bố đã đi khám bác sĩ, ông rất yếu. Tôi tựhỏi mình nên làm gì bây giờ hay mình có nên làm bất cứđiều gì hay không. Chúng tôi không thân thiết nhau. Làmthế nào chúng tôi có thể gần gũi sau tất cả những việc bố đãnói và làm khi tôi còn nhỏ? Tôi thậm chí đã không thấy thíchđàn ông nữa! Nhưng thật kỳ quặc, tôi cảm thấy trong timmình luôn có một sự lôi kéo kỳ lạ, và tôi quyết định gọi chobố.“Bố, con, Lindy đây.”“Lindy ư?”, ông nói, nghe như thể ông đang lướt qua trí nhớcủa mình về tất cả những gì dính dáng đến cái tên Lindy màông từng biết.Một khoảng yên lặng. Tôi ngập ngừng, cố gắng cẩn thậnchọn lọc từng từ. “Con nghe nói bố không được khỏe vàquyết định gọi điện thăm bố.”“Bác sĩ nói bố không sống được bao lâu nữa.”“Bố bị gì ạ?”Ông bắt đầu khóc và lầm bầm một vài từ tôi không thể hiểuđược, và rồi ông gác máy.Một vài tuần trôi qua, tôi suy nghĩ về tình trạng của bố và vềviệc tôi nên gánh lấy vai trò gì đây. Trong khi cứ loay hoaysuy nghĩ, tôi nhận được cú điện thoại khác từ mẹ báo rằngbố đã được đưa vào nhà tế bần. Sự do dự chuyển thành nỗituyệt vọng. Tôi hiểu nhà tế bần nghĩa là gì. Tôi không muốntin rằng bệnh của bố đã vào giai đoạn cuối. Bố còn baonhiêu thời gian nữa? Tôi phải biết điều đó.Tôi nhảy vào xe và hối hả lái đến khu điều trị của nhà tếbần. Khi tôi đến nơi, hai y tá và một bác sỹ có mặt ở đó liềnan ủi tôi. Sau khi xem hồ sơ của bố, tôi đã có mọi thông tinmình cần. Tất cả những năm tháng rượu chè be bét cuốicùng đã lãnh hậu quả của nó. Bố bị xơ gan mãn tính, điềuđó dẫn đến căn bệnh ung thư đang lan ra toàn bộ cơ thểông.Tôi khiếp sợ những gì sẽ đến. Tôi cảm thấy như mình khôngthuộc về nơi đó. Tôi sẽ nói gì với người đàn ông mà tôikhông gặp bao nhiêu năm qua? Tôi cảm thấy như đây làcảnh tượng cuộc đời của người nào đó chứ không phải củatôi. Mơ hồ về việc mình đang làm, tôi bước về hướng phòngcủa bố, đẩy cửa bằng một sức mạnh mà tôi không hiểu ởđâu ra. Và mặc dù bước rất chậm, nhưng tôi lại đến phòngbố quá nhanh. Khi tôi nhìn quanh quất ở cửa ra vào, bố đãthấy tôi và bảo tôi vào trong.“Hãy nhìn bố đi, Lindy,” ông nói và khóc. Rồi ông giơ cánhtay lên và chỉ cho tôi xem làn da bủng beo của ông. “Bốđang kiệt dần, và bố không thể làm gì được.”“Con biết, bố à,” tôi nói, cố gắng không cảm nhận nỗi đaucủa ông.Rồi tôi lắng nghe ông nói. Ông nói về mẹ tôi và làm thế nàomà mọi việc đã không suôn sẻ. Ông bảo tôi là ông đã cốgắng làm điều ...
Tìm kiếm theo từ khóa liên quan:
nghệ thuật sống hạt giống tâm hồn ý nghĩa cuộc sống ươm mầm câu chuyện ý nghĩaGợi ý tài liệu liên quan:
-
SỰ KHÁC BIỆT GIỮA NGƯỜI VIỆT NAM VÀ NGƯỜI NHẬT
15 trang 236 0 0 -
Nghệ thuật sống - Cổ học tinh hoa
530 trang 229 0 0 -
Bộ câu hỏi kiểm tra kỹ năng giao tiếp của bạn (Có đáp án)
19 trang 223 0 0 -
Môi trường làm việc cho nhân viên - đôi điều cần nói!
6 trang 205 0 0 -
Tìm hiểu Thuật Xử Thế Của Người Xưa
15 trang 205 0 0 -
Những điều cần phải biết trên hành trang đời người
5 trang 200 0 0 -
9 Lời khuyên dành cho thanh niên của Bill Gates - Phần 1
134 trang 194 1 0 -
Vai trò của giao tiếp phi ngôn ngữ trong nghệ thuật giao tiếp.
5 trang 187 0 0 -
14 nguyên tắc thành công (Phần 10)
7 trang 181 0 0 -
8 trang 127 0 0