Danh mục

Những cơn mưa bất chợt

Số trang: 8      Loại file: pdf      Dung lượng: 149.95 KB      Lượt xem: 5      Lượt tải: 0    
Hoai.2512

Xem trước 2 trang đầu tiên của tài liệu này:

Thông tin tài liệu:

Đó là lần cuối cùng tôi và Dũng ngồi trong quán nước mía. Ngồi nói những điều bâng quơ, đôi khi không đầu không đũa, người ngoài lỡ nghe được câu chuyện chắc sẽ không hiểu hai đứa đang nói gì, có khi còn mắng trong bụng rằng, có kiểu bạn bè gì nói chuyện cộc lốc như lấy thanh củi gõ vào đá. “Cứ kêu hai ly nước mía rồi ngồi nói chuyện mãi, đứng dậy hai ly còn nguyên. Thiệt hết biết!”, bà chủ quán thường nói nhỏ như vậy. ...
Nội dung trích xuất từ tài liệu:
Những cơn mưa bất chợt Những cơn mưa bất chợt- Mình mau nhớ những điều mới nhưng lại dễ quên những thứ đã cũ! Minh họa: Nguyễn Thanh- Khi nào thì cũ?- Khi đã được nhớ!- Đừng nhớ mình nha!- Gì kỳ vậy?- Không biết…Đó là lần cuối cùng tôi và Dũng ngồi trong quán nước mía. Ngồi nói những điềubâng quơ, đôi khi không đầu không đũa, người ngoài lỡ nghe được câu chuyệnchắc sẽ không hiểu hai đứa đang nói gì, có khi còn mắng trong bụng rằng, có kiểubạn bè gì nói chuyện cộc lốc như lấy thanh củi gõ vào đá. “Cứ kêu hai ly nước míarồi ngồi nói chuyện mãi, đứng dậy hai ly còn nguyên. Thiệt hết biết!”, bà chủ quánthường nói nhỏ như vậy. Hai chúng tôi đều cười, cũng không biết ở đâu mà cónhiều chuyện để nói đến thế. Ngày nào cũng gặp, ngày nào cũng say sưa nói nhưngít khi câu chuyện bị bỏ dở như lần này.Hai đứa chăn bò chung trên một cánh đồng, đi học chung một chiếc xe đạp. Dũngsẽ kiếm chỗ thả bò và lo trông coi, tôi thì tha hồ chơi, đã vậy món gì mà lũ chăn bòkiếm được tôi cũng đều ngồi không mà có. Lùa bò qua sông, tôi hay ngồi mát bắtnẻ với bọn con gái. Dũng kiếm quả chim chim, dúi dẻ giỏi lắm, ngày nào cũng chotôi một túi to. Mấy nhỏ xin xỏ, cho hay không là ở tôi, Dũng trả lời với bọn nó nhưvậy. Mùa nước lớn, Dũng bơi được nên qua sông chăn bò, cậu ấy bảo tôi về đi, trờimùa này đứng giữa đồng trống rất lạnh. Chiều bò sẽ về tận nhà, cậu ấy còn mangvề cho tôi những con chim mắc mưa cóng lạnh, tôi vui lắm, chắc đây là lý do làmtôi thích nhất mùa mưa.Đi học chung xe vì nhà Dũng nghèo, chỉ một chiếc xe đạp cho cả nhà nên ba bạnấy sang nói với ba mẹ tôi cho đi nhờ xe. Dũng gò lưng đạp, tôi thì ngồi sau tha hồtám với mấy đứa. Có những khi nghịch ngợm, tôi bắt Dũng tháo ba ga để tôi đứngphía sau hoặc ngồi trước sườn xe. Dũng nói con gái phải dịu dàng một chút, đứngphía sau hay ngồi ở trước là để dành con trai. Tôi không chịu, nhất quyết bắt Dũngnghe theo “mệnh lệnh”. Cậu ấy bảo, tôi có thêm hai cái càng nữa thì thành cua.Năm cuối cấp, hai đứa không bịn rịn chia tay, không trao nhau lưu bút. Tất cảnhững thứ ủy mị đó cả hai không thích, còn hống hách bảo đó là sến. Mà cũng tạihai đứa cùng ngõ thì làm gì đến nỗi phải chia tay chia chân.- Mình sẽ đi lính.- Tớ đã nghĩ cậu sẽ cùng tớ vào một trường cao đẳng, đại học nào đó chứ?- Mình sẽ đi lính…Ngày Dũng nhập ngũ, xe đưa quân lăn bánh, mắt tôi ngần ngận nước… Một mìnhtrên con đường cũ, đi mãi đi mãi, không bước qua hết những kỷ niệm…Kỷ niệm của chúng tôi thường có mưa… Những cơn mưa bất chợt…Có hôm đi học mà cả hai hờ hững không mang áo mưa, ô chẳng có. Giữa đườngbất ngờ mưa đành đứng chịu trận. Tôi vốn nhát, sợ gió lớn, sợ sấm sét nên cứ đứngnấp sau lưng Dũng mỗi khi thấy ánh sáng rực lên, đứng sát vào cậu ấy như đangtìm chỗ trú cho an toàn. Những lúc như vậy, Dũng thường lêu lêu tôi chết nhát.Tôi sinh mùa mưa, ở quê thì hiếm tổ chức sinh nhật. Năm cuối cấp, năn nỉ mãi mẹcũng làm bữa bánh xèo để tôi mời bạn, khổ nỗi mưa lớn nên không bạn nào đến,sinh nhật như vậy tôi chỉ biết hu hu khóc. Ngày đó, Dũng phải theo mẹ về ngoại ăncưới, buổi chiều dù mưa lớn, cậu ấy vẫn xuất hiện trước ngõ nhà tôi với hộp quàcầm trên tay. Món quà tôi nhận được là một hộp ngôi sao được làm từ ống hút vớilời nhắn: “Chúc mừng sinh nhật, mong may mắn sẽ đến với bạn trong kỳ thi đạihọc. Bạn là ngôi sao may mắn của mình…”.Một kỷ niệm với Dũng mà có lẽ hết đời kiếp này tôi không thể nào quên, nhữngnhịp đập rộn ràng ngượng nghịu. Đó là một ngày trời đang nắng bỗng đổ mưa. Cơnmưa bất chợt đến, những nhịp đập bất chợt bấn loạn, bất chợt đỏ mặt... Số là hômđó sau năm tiết học căng thẳng, hai đứa đang tung tăng cùng với hai que kem, tôingồi sau lưng cậu ấy, tay múa lung tung, miệng nói không ngớt những chuyện tàolao, đang qua đoạn đường vắng tênh, bỗng từ đâu ập đến một cơn mưa. Gió ngượcchiều chênh chao, Dũng dừng xe lại, nấp sau cậu ấy tôi vẫn lạnh đến run. Thấy tôicố ép vào vì mưa tạt rát mặt, cậu ấy bỗng cầm tay tôi lôi vào đám mía bên đường.Dũng ;ấy chân đạp một cây mía tròn lẳn, bẻ đoạn giữa đưa, tôi ứ ư:- Ăn gian, đoạn gốc ngọt hơn!- Trời, ăn mía khúc giữa mềm và ngọt, ngốc quá hà!Mưa ngớt, cũng thanh toán xong khúc mía, tôi lại leo lên xe nhưng Dũng vẫn chưangồi lên yên. Rất tự nhiên, cậu ấy cởi chiếc áo trắng của mình vắt khô nước và bảotôi khoác thêm vào. Tôi thè lưỡi:- Gì vậy ông? Khoác áo ướt vào chỉ thêm nặng thôi!- Đã là thiếu nữ rồi đấy nhóc, về nói mẹ đi!Mặt như quả gấc, có trời mới biết tôi đã lúng túng và mắc cỡ đến thế nào. Rất quántính đưa tay che ngực, từ đó về nhà khá xa song cả hai đều im lặng. Dũng như thếnào tôi ngồi sau nên không nhìn được, tôi thì bối rối, ngượng ngùng… nghe nhịptim đập mạnh…Từ sau cơn mưa đó, tôi nhất quyết cho Dũng mượn xe và lấy chiếc mini mới điriêng. Có hôm đang đi thì chợt có tiếng thắng rạt qua, nhìn lên thấy Dũng đang ở ...

Tài liệu được xem nhiều: