Danh mục

Những điều thuộc về nỗi nhớ

Số trang: 13      Loại file: pdf      Dung lượng: 120.03 KB      Lượt xem: 10      Lượt tải: 0    
Thư viện của tui

Xem trước 2 trang đầu tiên của tài liệu này:

Thông tin tài liệu:

Đôi lúc trên đường đời vội vã, ta vô tình dừng lại, đơn giản là chỉ để ngắm nhìn...một chiếc lá vàng rơi, một vạt nắng lướt qua hiên nhà, một con đường mà ta đã từng đi qua, hay đơn giản chỉ là một dáng hình thân thuộc lướt qua ta trong tâm trí. Một thoáng mơ hồ để rồi ngậm ngùi nhận ra rằng ta đã đánh rơi quá nhiều thứ mà ta hằng trân trọng. Ta lục lọi lại khối ký ức tưởng chừng đã quá tải của mình, ghép lại những mảnh tâm hồn vụn vỡ....
Nội dung trích xuất từ tài liệu:
Những điều thuộc về nỗi nhớNhững điều thuộc về nỗi nhớĐôi lúc trên đường đời vội vã, ta vô tình dừng lại, đơn giản làchỉ để ngắm nhìn...một chiếc lá vàng rơi, một vạt nắng lướtqua hiên nhà, một con đường mà ta đã từng đi qua, hay đơngiản chỉ là một dáng hình thân thuộc lướt qua ta trong tâmtrí. ***Một thoáng mơ hồ để rồi ngậm ngùi nhận ra rằng ta đã đánh rơiquá nhiều thứ mà ta hằng trân trọng. Ta lục lọi lại khối ký ứctưởng chừng đã quá tải của mình, ghép lại những mảnh tâm hồnvụn vỡ. Và rồi chính ta vỡ òa trong nỗi nhớ – nỗi nhớ về ta củamột ngày hôm qua như thế!Ta nhớ về tuổi thơ. Tuổi thơ của những cánh diều chấp chớimang ước mơ của đứa trẻ thơ bay vút lên bầu trời. Những lỗi lầmcủa một thời nông nổi, bồng bột, không ít lần ta làm mẹ buồn vàlo lắng cho ta. Và rồi đứa trẻ nào cũng lớn, như chim non đủ lông,đủ cánh rồi thì cũng sẽ bay, bay mãi, bay mãi, ngao du cho thỏachí tang bồng.Rồi va vấp, rồi khó khăn...rồi những cơn bão ập đến, cánh chimmỏi chao đảo tìm đường trở về. Trong cái tổ ấm của ngày xưa,mẹ vẫn đợi ta, và âu yếm mỉm cười khi thấy ta chênh chao trướcngõ. Khi bắt đầu đối diện với những thử thách, mới thấy nhớ vôcùng khoảng thời gian không lo không nghĩ trước đây. Ra giữadòng đời, tự mình giải quyết tất cả, ta mới thấy nhớ sao cái cảmgiác được chở che, bảo bọc trong vòng tay gia đình.Ta nhớ nhà da diết. Ừ thì đã bao lâu rồi ta không được về cái nơithân thương ấy?...Ta không biết, chỉ biết rằng khoảng thời gianđó đủ lâu để ta có thể mơ về cái viễn cảnh ấy mỗi đêm. Cuộcsống đôi khi quá chật chội và ngột ngạt. Chính những lúc ấy ta lạimuốn được về – về nơi ta không còn những âu lo như thế.Ta gọi nơi ấy là nhà, là gia đình, là tất cả những gì ấm áp nhấtmà cuộc sống ban tặng cho ta. Dù cho ta có đi đâu, làm gì và tacó trở thành ai đi chăng nữa ta luôn vững tin vì ta biết ta luôn cònđó một gia đình.Ta thật sự nhớ, nhớ lắm những món ăn của mẹ, tiếng cười trongtrẻo của hai đứa cháu thơ. Nhớ lắm cái thứ âm thanh mộc mạc,cái mùi không khí âm ẩm trong veo buổi sớm mai thức giấc, vàcòn cả cái tĩnh lặng của đêm không lẫn vào đâu được. Nhớ lắmnhững buổi trưa hè, gia đình ngồi quay quần bên nhau, tiếngcười át đi cái oi của nắng.Nhớ lắm những ngày mưa, ta đứng lặng nhìn mẹ ta thiếp đi trongmệt mỏi. Đưa mắt nhìn những hạt mưa trút xuống vòm cây xanh– màu xanh ta yêu thích – ta không khỏi nghĩ suy về cuộc đời. Mẹta chịu khổ cả đời vì con, vì cháu, vì cả gia đình không chút thởthan.Ta cảm ơn không chỉ vì đức hy sinh của một người phụ nữ mànhờ mẹ, ta trở thành ta của hiện tại – một chút cứng cỏi và gangóc của một đứa con trong một đại gia đình...Ta gói gém tất cảvào sâu thẳm trái tim ta như những gì thiêng liêng và cao quýnhất để nhắc nhở ta rằng ta không bao giờ đơn độc.Rồi khi ta lớn, nỗi nhớ trong ta theo đó cũng lớn dần lên. Là conngười, ta không khỏi hối tiếc cho những chuyện đã qua, nhữngvỡ tan không đáng có để rồi giờ đây ta lặng yên trước những ánhnhìn thân thuộc, những tiếng cười vỡ òa trong những lời tráchthan.Ta hằng cám ơn cuộc sống đã cho ta có được những người bạnnhư thế nhưng cũng trớ trêu thay khi đã đưa chúng ta đến quágần nhau để rồi dễ dàng đánh mất nhau như thế.Đâu dễ để được gặp nhau, đâu dễ để được chân thành gọi nhaulà bạn, những giây phút ấy vẫn mãi nơi đây, những tiếng cười ấyvẫn vẹn nguyên trong tâm trí, vậy mà giờ ta và bạn chẳng khácchi người xa lạ, thoáng qua nhau như những kẻ vô tình. Còn đâunhững kỉ niệm, còn đâu những con đường ngập lá vàng rơi?Ta đã từng chọn lựa quên đi tất cả, nhưng có được đâu khi nóvẫn xâm chiếm tâm trí ta mỗi khi đêm về. Đôi khi cố quên đi sẽkhiến lòng nhớ, thật nhiều...Nỗi nhớ về một tình bạn, một tình bạn đã xa làm ta sợ. Ta sợ chonhững vỡ tan như thế lại tái diễn vì đơn giản cuộc sống vẫn cònđó muôn vàn điều mà ta không thể nào lường trước được. Nên taluôn dặn lòng mình phải nhớ, phải ghi nhớ tất cả để suy nghĩ vàtha thứ cho nhau, để chia sẻ với nhau những nỗi buồn, để sốnglà cho nhau thêm những ngày hạnh phúc...Đi qua bao thăng trầm cuộc sống, ta biết ta vẫn còn đó vẹnnguyên nỗi nhớ về người. Dù rằng người chỉ đi ngang qua cuộcđời ta và gieo vào đấy không ít những buồn đau. Nỗi nhớ ấymang ta đến một vùng trời của những ngày xưa, những conđường thân quen, những khoảng không gian tĩnh lặng, nhữngxúc cảm một thời từng làm trái tim ta tan nát.Ta đã từng không đủ can đảm để bước đi khi người bỏ lại tatrong đêm mưa ấy. Ta đã từng hận, từng oán trách. Nỗi nhớ đãđeo bám ta suốt bao ngày, về người, về tất cả những gì mà ta vàngười đã từng trải. Nhưng giờ tất cả với ta chỉ còn lại những tiếngcười và những bài học mà cuộc sống đã nhờ người dạy cho ta.Ta trân trọng và thầm cám ơn vì sự xuất hiện của người trongcuộc đời ta, dù chỉ là thoáng qua.Ngườ ...

Tài liệu được xem nhiều: