Danh mục

Những đoạn đường buồn hiu

Số trang: 4      Loại file: pdf      Dung lượng: 463.08 KB      Lượt xem: 13      Lượt tải: 0    
tailieu_vip

Hỗ trợ phí lưu trữ khi tải xuống: miễn phí Tải xuống file đầy đủ (4 trang) 0
Xem trước 2 trang đầu tiên của tài liệu này:

Thông tin tài liệu:

Mưa cuồng. Miên áo mưa mỏng tang, đẩy vội chiếc xe bánh tiêu vào hiên một ngôi nhà đóng chặt cửa, tiếng lèo xèo chen chúc cùng tiếng mưa, bỏng rát nhưng thơm lừng mùi dịu ngọt. Miên vớt cái bánh giòn tan, vừa nhai vừa nhìn mưa, tưởng tượng đằng sau cánh cửa là một gia đình, tô canh bốc khói, chắc có luôn món cá kho mặn cay xè mà Miên thường đòi má nấu. Mắt Miên cay xè, giờ này phải chi đừng một thân một mình dưới mưa, phải chi Miên đang trùm mền, thích thú...
Nội dung trích xuất từ tài liệu:
Những đoạn đường buồn hiu Những đoạn đường buồn hiu TRUYỆN NGẮN CỦA TRẦN QUẾ NGỌCMưa cuồng. Miên áo mưa mỏng tang, đẩy vội chiếc xe bánh tiêu vào hiên một ngôi nhàđóng chặt cửa, tiếng lèo xèo chen chúc cùng tiếng mưa, bỏng rát nhưng thơm lừng mùidịu ngọt. Miên vớt cái bánh giòn tan, vừa nhai vừa nhìn mưa, tưởng tượng đằng sau cánhcửa là một gia đình, tô canh bốc khói, chắc có luôn món cá kho mặn cay xè mà Miênthường đòi má nấu.Mắt Miên cay xè, giờ này phải chi đừng một thân một mình dưới mưa, phải chi Miênđang trùm mền, thích thú nghe tiếng mưa rơi trên mái, nghe tiếng mẹ í ới, nghe mùi cơmcanh nóng hổi. Miên khóc, khóc ngon lành; nỗi nhớ quê bằng nỗi nhớ mẹ không bằng nỗibuồn thành phố. Sao Miên thấy lạc lõng giữa thị thành, tự nhiên lại ở chi cái xứ này, rồiMiên đếm, còn hơn chục cái bánh tiêu đã lỡ chiên vàng óng, bữa nay lời được có hai chụcngàn, biết chừng nào mới đổi đời như mộng ước ngày Miên rời quê lên Sài Gòn nói mámình đi lập nghiệp.Miên đẩy xe về, mặc kệ trời mưa, mặc kệ nước ngập ngang đầu gối, mặc kệ cơn lạnh,chứ nếu còn đứng đây thêm chút nữa, có khi buồn quá hóa khùng, Miên sẽ gõ, coi đằngsau cánh cửa nhà người ta những tưởng tượng của mình có chính xác hay không?Băng qua những đoạn đường đèn xanh đèn đỏ, Miên thấy buồn hiu, ở đây rồi mà cứ nhớđường quê, sao thành phố hổng có rơm rạ cánh đồng, hổng có chái bếp nhà ai tỏa khóimàu lam, hổng có biển, thuyền chài và bài ca than thân trách phận. Không ổn rồi, Miênnhớ nhà đến phát sầu, phát rầu.Miên 22 tuổi, nhà ở miền Trung, học hết lớp 8 là bỏ dỡ. Năm đó, không ai trong làng cònmơ áo trắng quần xanh tới trường. Bão quét qua vài trận điên cuồng, đàn ông thanh niêntrai tráng chết mất xác, chỉ còn lại lòng dạ đàn bà đau đớn mất mát.Khu nhà 10 tầng, Miên nghe nói có từ thời chống Mỹ, thời đó Miên chưa sinh ra nênMiên không biết, nhưng Miên biết khu nhà này giá thuê rẻ nhất thành phố. Lần đầu tiênkhăn gói tới ở, Miên phát sợ vì mùi ẩm thấp, mùi nước tiểu và mùi dầu mỡ; Miên pháthoảng vì dãy hành lang sáng tối mờ mịt, như đâu đó ẩn khuất một con ma. Những cănphòng trống không mất hết sự sống, chỉ còn lại vài ba tấm nệm rách nát, như một kiểuchứng minh con người từng ăn nằm trên đó.Ở đây gần một năm dài thật dài, Miên chẳng quen một người hàng xóm, nên lời má dặncoi như không xài được “láng giềng tối lửa tắt đèn có nhau”. Chỉ biết cách phòng Miên,gã thư sinh (Miên nghĩ vậy vì thấy gã trắng trẻo mà có đeo kính nữa, lại lúc nào cũng cặpsách đề huề) âm thầm sống, ngày ngày Miên thường đi ngược chiều cầu thang sắt với gã,gã có chiếc xe đẹp mới cáu luôn vác theo lên đến tầng thứ 8, một cái cười chưa bao giờMiên từng nhìn thấy, cái cười cơ học, môi nhoẻn và đưa hàm răng vờ lịch sự với người làphái nữ như Miên. Và tuyệt nhiên, chưa một lần nói chuyện.Đêm hôm nay mưa, cúp điện, đoạn hành lang dài và 8 tầng nhà làm Miên chới với. Sóngbiển quê nhà có dập dìu cũng còn dễ chịu, cái nóc nhà mùa mưa hay bay qua sân nhàhàng xóm cũng còn dễ chịu hơn cái cảnh mà Miên thấy đau buồn quá sức này. Làn gió từđâu chạy dọc sống lưng, tiếng hổn hển như tiếng ma rên trong góc - nơi Miên thấy có bộsalon cũng tả tơi như mấy phận người còn chưa từ giã thế giới mù căm để đến với thếgiới văn minh đầy tự hào của nhân loại. Cái bộ salon rách ấy, một ngày kia, thăm chừngxung quanh không có ai, Miên thử ngồi xuống, tránh khỏi lỗ thủng, còn lại cũng êm áibiết bao. Chắc má chưa từng ngồi trên một thứ ghế như vầy, ở quê toàn là ghế đẩu.Tiếng rên mỗi ngày một rõ, Miên sợ, đó là tiếng rên không thể hiểu nổi, tiếng rên của sựđau đớn, xen kẽ niềm sung sướng và một lẫn vào đâu đó vài sự cô đơn, hai tiếng nam nữchập lại như thách Miên tìm kiếm.Dưới ánh nhập nhoạng của ngọn đèn đường phía ngoài hắt vào, kèm theo vài tia mưa,Miên đứng lặng. Hai người trần truồng đang cuộn chặt, tư thế áp vào tường, cứ nhịp lênnhịp xuống nhịp nhàng. Miên đỏ mặt, nhưng bước chân cứng ngắt, lần đầu tiên trong đờiMiên nhìn thấy, chắc đây rõ ràng là một cuộc giao phối của loài người.Cuộc giao phối ấy khiến ngực Miên căng lên, hai đầu vú bỗng nghẹn ngào thèm khát,một chất nhờn tươm ra từ chỗ kín. Miên phát khóc, cơ thể Miên đang kêu gọi điều gì.Miên chưa từng yêu ai ngoài yêu quê hương biển cả và má. Sao hôm nay trong một đêmmưa sau khi vượt qua những đoạn đường buồn hiu Miên lại thành ra nông nỗi.Miên chạy vội, nhưng trời đất quỷ thần ơi, bóng đêm đã đồng lõa với bản năng loàingười. Những căn phòng không đóng cửa, những đàn ông đàn bà đang truy hoan. Miênchạy như điên vượt qua những tiếng rên đầy khoái cảm, dừng lại trước phòng gã thư sinh,gã không có nhà, Miên thở phào khi thấy trước mắt mình chỉ lập lòe ánh nến.Một tiếng rên của chính Miên vang lên, tiếng rên khe khẽ nhưng đầy sức trẻ. Không tinvào tai mình nữa, Miên bước qua nhà mình...Gã thư sinh đang làm tình với Miên, cơ thể gã gầy còm nhưng mạnh bạo, gã dày xéoMiên, bóp nát hai bầu ...

Tài liệu được xem nhiều: