1. Nắng chói chang chiếu xuống dãy nhà gỗ xiêu vẹo, mục nát. Tiếng xe máy, xen lẫn tiếng người rao bán, cười nói ồn ào vang lên từ khu chợ Nguyễn Đình Chiểu, làm cho mọi người lúc nào cũng mệt mỏi. Nhân bắt đầu cảm thấy đuối sức,vì phải khuân vác mớ hành lý hỗn dộn từ căn nhà trọ ra xe ba gác đang đậu ngoài đầu hẻm. Nó lặng lẽ dọn phòng và gần như cố tránh những cái nhìn soi mói của những bà hàng xóm nhiều chuyện. Nhân không hiểu tại sao hôm nay...
Nội dung trích xuất từ tài liệu:
Những giấc mơ xanh Những giấc mơ xanh TRUYỆN NGẮN CỦA THANH BÌNH NGUYÊN1. Nắng chói chang chiếu xuống dãy nhà gỗ xiêu vẹo, mục nát. Tiếng xe máy, xen lẫntiếng người rao bán, cười nói ồn ào vang lên từ khu chợ Nguyễn Đình Chiểu, làm chomọi người lúc nào cũng mệt mỏi. Nhân bắt đầu cảm thấy đuối sức,vì phải khuân vác mớhành lý hỗn dộn từ căn nhà trọ ra xe ba gác đang đậu ngoài đầu hẻm. Nó lặng lẽ dọnphòng và gần như cố tránh những cái nhìn soi mói của những bà hàng xóm nhiều chuyện.Nhân không hiểu tại sao hôm nay nó lại vụng về và tay chân thật là thừa thãi, khác rấtnhiều so với ngày nó mới dọn đến nơi đây. Khi đó Nhân vừa dọn đồ vừa huýt sáo vàthầm nghĩ rằng “Sẽ không bao giờ chuyển nhà nữa”. Nhưng giờ đây tất cả đã thay đổi, nóbây giờ không còn là thằng sinh viên quê mùa, phải đạp xe lóc cóc hay sống chui rúctrong căn nhà trọ tồi tàn giột nát kia nữa …Sau khi móc ba tờ một trăm ngàn từ chiếc bóp bóng loáng hiệu Polo ra, Nhân cười thậttươi nhìn bà Sáu chủ nhà:- Con gửi luôn ngoại ba trăm ngàn lấy thảo, mà ngoại nè hễ có ai tới kiếm con thì biểu họgọi điện cho con theo số di động trên danh thiếp này nghen. Giờ con đi đây, bữa nào rảnhcon sẽ ghé lại thăm ngoại.Nhân nhét bóp vào túi, thuận tay kéo chiếc điện thoại Nokia N95 ra xem giờ, rồi vội vãđề máy chiếc xe SH mới cứng lao vút đi. Chiếc xe ba gác cũng nặng nề nổ máy chạytheo, bỏ lại phía sau những đám khói đen mù mịt…2. Đêm. Lạ chỗ nên Nhân không thể ngủ được. Nó bật người khỏi chiếc giường nệm rồiđến mở tủ lạnh lấy ra lon Tiger và nhấp môi. Cảm giác cay nồng và khó chịu chạy quamiệng, định bỏ lon bia trở lại tủ lạnh, nhưng Nhân nghĩ thầm “Phải tập uống từ từ, riếtcũng quen thôi mà”, và nó lại đưa lon bia lên miệng, nhưng mùi bia đã làm nó phải thayđổi ý định. Nhân lại gần chiếc ti vi và mở máy, nhưng không còn đài nào phát sóng. Bựcmình, nó bỏ đi ra cửa, đầu óc cứ lưng tưng như đang bị muôn ngàn con kiến chạy lòngvòng trong đầu.Nhân đứng một mình giữa phòng khách tối mịt, cố gắng lần tìm công tắc đèn, nhưngkhông biết ở chỗ nào. Lặng lẽ ngồi một mình trong bóng tối, Nhân chợt nghĩ ra điều gìđó, vội đưa mắt về phía những manocanh đang mặc trên người bộ sưu tập thời trang củanó. Dù trong bóng tối nhưng Nhân vẫn có thể nhớ từng chi tiết của ba mẫu thiết kế“Những giấc mơ xanh”, vì đó chính là công sức gần bốn tháng trời lặn lội đi về từ Đà lạtxuống Sài gòn, và kết quả là Nhân đã bị giảm gần năm ký để đổi lại cho giải nhì củacuộc thi dành cho những nhà tạo mẫu thời trang trẻ Việt nam. Nhân khẽ chau mày nghĩngợi rồi lẩm bẩm : “Những giấc mơ xanh, hay thiệt, không hiểu sao lúc đó mình lại nảysinh những ý tưởng và tên gọi quá sức ấn tượng như vậy. Nhưng phải công nhận rằng bộsưu tập này khá lạ và có nhiều điểm độc đáo, từ những sợi len mang nhiều màu sắc củaquê hương mình, do đó mới được ban giám khảo chú ý đến”. Nhân như sực nhớ điều gìđó, hình như trong đêm chung kết, vị chủ tịch ban giám khảo đã hỏi nó “Tại sao cậu lạichọn ý tưởng là sự hoà quyện giữa hình ảnh mảnh trăng khuyết cô độc, đan quyện vớinhững vì sao nhỏ bé và đơn côi. Tôi nghĩ nếu hoà thêm hình ảnh mặt trời ấm áp và bìnhyên vào ý tưởng thiết kế thì bộ sưu tập này sẽ lạ hơn nhiều lắm …?”. Lúc đó Nhân thầmnghĩ “Mặt trăng và các vì tinh tú không thể cùng hiển linh với mặt trời được…” và nóchỉ cười trừ, nhưng vì phép lịch sự nên Nhân tỏ ý cảm ơn sự quan tâm của ông. Đến khiđược mời qua Nhật tham dự cuộc thi thiết kế thời trang của những nhà tạo mẫu trẻ ChâuÁ, Nhân đã kết thêm những cục len màu vàng nhạt vào bộ sưu tập “Những giấc mơxanh” của mình. Không ngờ giải nhất về ý tưởng đã thuộc về Nhân, cùng với những thắcmắc của nhiều khán giả và với chính bản thân nó….Những tiếng nhạc chợt vang lên liên hồi làm cho Nhân giật bắn người, miệng nó chợt lầmrầm chửi “Mấy giờ rồi mà mà đứa bạn qủi sứ nào còn gọi điện thoại phá đám vậy trời”.Vội quơ tay cầm điện thoại lên, Nhân cất gịong:- Alô… Nhân đây, ai vậy?- Em! … Anh chưa ngủ sao ?Giọng nói nhỏ nhẹ từ từ vang lên. Nhân vội vã chỉnh lại giọng:- Hạnh hả, đang ở đâu vậy?- Ở nhà chứ đi đâu giờ này?- À… ờ tại vì anh sợ em đang ở ngoài bưu điện đó mà.Một phút yên lặng trôi qua.- Ủa sao không nói gì hết vậy, em có nghe anh nói gì không, alo…- Nghe! Bộ Nhân đã quên số điện thoại nhà Hạnh rồi sao. Thôi, chúc anh ngủ ngon.Những tiếng “tút … tút” nối tiếp nhau vang lên. Nhân thật sự sửng sốt trước hành độngcủa Hạnh, nó vội vã vào phần Menu tìm số điện thoại gọi đến.- Chuyện gì nữa đây.Giọng Hạnh chợt vang lên gãy gọn, làm cho Nhân thật ngạc nhiên.- Sao em biết anh gọi đến, chuông điện thoại chưa đổ mà.- Không phải anh gọi thì còn ai nữa, đã một giờ rồi.- Ừ, mà sao Hạnh thức khuya dữ vậy, chắc cũng khó ngủ như anh hả ?.- Phải thức để ôn bài thi chớ, sắp thi học kỳ rồi mà. Nhân học giỏi nên đâu phải sợ bị thilại như tụi Hạnh.- Thi học kỳ là sao, tụi mình mới học được mấy bữa t ...