Danh mục

Những kẻ câu đêm

Số trang: 10      Loại file: pdf      Dung lượng: 249.32 KB      Lượt xem: 7      Lượt tải: 0    
Jamona

Xem trước 2 trang đầu tiên của tài liệu này:

Thông tin tài liệu:

Không biết ở đó có một cây cầu, nếu như không rời khỏi con đường quen. Không thấy những kẻ đi câu đêm, nếu như đêm không có mặt ở đó. Tôi đã tới chỗ cây cầu đó vào khoảng gần nửa đêm, và thật sự ngạc nhiên khi thấy vây quanh cây cầu thấp đó có hơn chục gã đàn ông đang ngồi câu. Những chiếc phao sáng hình thoi ba màu xanh đỏ hồng nổi sáng trên mặt nước đen thẫm.
Nội dung trích xuất từ tài liệu:
Những kẻ câu đêm Những kẻ câu đêm Truyện của TRẦN NHÃ THUỴKhông biết ở đó có một cây cầu, nếu như không rời khỏi con đường quen. Không thấynhững kẻ đi câu đêm, nếu như đêm không có mặt ở đó.Tôi đã tới chỗ cây cầu đó vào khoảng gần nửa đêm, và thật sự ngạc nhiên khi thấy vâyquanh cây cầu thấp đó có hơn chục gã đàn ông đang ngồi câu. Những chiếc phao sánghình thoi ba màu xanh đỏ hồng nổi sáng trên mặt nước đen thẫm. Trên bờ sông, đốm lửacủi đang cháy leo lắt. Chốc chốc một chiếc phao sáng kéo phượt trên mặt nước. Tôi nhìntheo dây câu thu lại và thấy một gương mặt im lìm. Dần dà, tôi nhìn thấy từng khuôn mặt,do phao sáng rọi lên, nhưng chủ yếu là nhờ đốm sáng của bật lửa mồi thuốc lá. Khôngthấy cá dính câu. Tôi ngồi nhìn những chiếc phao sáng phân bố đều trên mặt nước đenkịt, chốc chốc một chiếc phao phượt nhẹ như không.Gần sáng tôi trở về nhà với cảm giác trống trơn của người đi câu không thu hoạch nổimột con cá nhép. Tôi biết mình sẽ thức cho đến sáng. Tôi thức với một cơn giận, nhưngcũng không hẳn là vậy, có một cái gì đó gần như là cay đắng.G. đã bỏ căn nhà này ra đi đã gần một tháng rồi mà không quay về, cũng không liên lạcđiện thoại. Chắc chắn G. đã đổi số điện thoại khác, cũng như lâu nay, G. chưa từng sửdụng một số điện thoại nào cố định, mà toàn xài số của sim khuyến mại. Hoàn toàn mấtliên lạc với G. nên tôi không biết làm gì hơn là mỗi sớm dậy ngồi tiệm cà phê cóc gầnnhà với tâm trạng chờ đợi. Trong khi ngồi rã rời trong mỗi buổi sáng như vậy, tôi nghĩ vềnhững điều không mong đợi, tôi diễn dịch cái ý nghĩa của thực tế và sự thật. Thực tế làsau khi G. đi, tôi vẫn còn ở một mình trong căn nhà đó, còn sự thật thì sao? Đó không gìkhác hơn là cảm giác cay đắng mà tôi đang gặm nhấm. Nhưng có một sự thật lớn hơn hết,đó là những điều mà tôi không thật sự biết về G. Tôi chỉ biết rằng, G. là một cô gái cónghề buôn bán trái cây, và chúng tôi đã sống như vợ chồng gần nửa năm nay. Tất nhiênlà G. cũng không biết nhiều về tôi, thậm chí là hầu như không biết gì, bằng chứng là G.đã bỏ đi vì một sự không biết như thế.Tôi có thói quen đọc sách trước khi ngủ, và chỉ ngủ được khi dằn một cuốn sách trênbụng. Ngay cả sau khi làm tình, tôi không ôm cô ấy ngủ luôn mà phải tìm cách thoát rađể cầm lên một cuốn sách, sau đó đặt nó lên bụng rồi mới ngủ. Chuyện ấy khiến có lần G.giận đến tái mặt đi và không giấu vẻ khinh bỉ. G. khinh bỉ tôi vì nghĩ tôi làm như thế là đểkhinh bỉ cô ấy, vì G. chả bao giờ cầm lên một cuốn sách, cô đơn giản chỉ là một đứa congái khoẻ mạnh, bản năng, giỏi việc mua bán nội trợ. G. bán trái cây ở một cái chợ nhỏ màmỗi ngày tôi đều đi qua. Tôi đã thấy một cô gái có bộ ngực nở nang, săn chắc, dáng lanhlẹ, nhưng chưa bao giờ dừng lại. Cho đến một chiều, khi ngang qua đó, thấy một rổ quýtvàng ươm rất đẹp khiến tôi phải dừng lại ghé vào mua. Chiều đó, tôi có uống rượu, vàtrong khi chọn mấy trái quýt đẹp, tôi đã buông lời ghẹo người bán quýt cũng rất đẹp, sẵntiện tôi tặng cho cô một cuốn tạp chí giấy láng. Trong vài năm nay, tôi kiếm sống bằngcông việc viết bài giới thiệu triển lãm cho các tạp chí. Công việc chính của tôi là dự khaimạc các phòng tranh rồi viết bài cho các tạp chí. Tôi không ăn lương ở một tạp chí nào,những bài viết của tôi được gởi đến cho Ng., một người được coi là “cai thầu” mảng hìnhảnh mỹ thuật của hầu hết các tạp chí trong thành phố. Ng. là một người đồng tính, hìnhnhư anh ta thích tôi, nhưng tôi phớt lờ chuyện đó đi. Tôi chỉ thực sự thân mật với Ng. khichúng tôi cùng có mặt ở một phòng triển lãm, còn lại tôi luôn giữ khoảng cách. Bằng mộtsự vờ vĩnh vô hại, trong những buổi triển lãm tôi luôn làm ra vẻ thích thú với những xiênthịt nướng của tiệc babikiu, và một ly rượu vang đỏ lúc nào cũng thường trực trên tay.Ng. luôn uống nước suối, người lúc nào cũng rịn mồ hôi, mặc dù hình như ngay trước khiđến phòng tranh anh ta đã tắm gội thật sạch sẽ. Chúng tôi đi cạnh nhau, Ng. nói gì tôicũng gật gù, sự thật là tôi không mấy khi nghe Ng. nói gì. Tôi quan sát các bức tranh vàghi chú bằng một cây bút chì vào một cuốn sổ nhỏ. Sau đó, tôi nhanh chân chuồn đi. Sựvội vã kết thúc bằng một ly vang tràn đầy.Hầu hết các bài viết của tôi, Ng. điều phối sử dụng nhanh chóng, nếu bài nào chưa ổn,Ng. yêu cầu tôi viết lại, hoặc đề nghị tôi viết theo một hướng khác, bơm vá một nhân vậtkhác. Tiền thù lao, Ng. chuyển vào tài khoản của tôi. Ng. ít khi gọi cho tôi mà chủ yếuliên hệ qua e-mail, tôi thích điều đó. Tôi có một cái laptop cũ xì, đi đâu cũng kè kè theobên người. Trong thời gian này, trong laptop có rất nhiều hình tôi chụp G. Thật ngạcnhiên là G. rất ăn ảnh, dù chụp ở đâu, ánh sáng nào trông cô cũng rất đẹp. Tôi muốn chụpG. khoả thân, nhưng cô ấy không chịu. Tính cách của G. cũng hơi đặc biệt. Khi mới quennhau, G. ở chung nhà với một cô bạn cùng buôn bán trái cây. Một hôm G. gặp tôi cườicười bảo, em đã cho nhỏ bạn đi rồi, anh về ở với em đi, chứ tụi mình ra khách sạn hoàiphí tiền. Tôi trả phòng trọ rồi qua ở với G. Ban ngày, G. ra chợ, tôi đi lang thang, tối vềchúng tôi ngủ với nhau. Trong thời gian này tôi không làm tình với ai khác ngoài G., dùG. không nói, nhưng tôi biết trước tôi G. chỉ có một người con trai đầu tiên, khi gặp tôiG. có đầy đủ cơ hội thể hiện bản năng đàn bà của mình. G. rất thích những ngày tôikhông đi đâu mà ra chợ cùng cô ấy bán trái cây. Trông chúng tôi như một cặp vợ chồngtrẻ chí thú làm ăn.Vậy mà G. đã bỏ đi. Đêm đó, đang ngủ, đột nhiên G thức dậy cầm cuốn sách trên bụngtôi ném ầm vào vách tường. Tôi giật mình thức giấc. G nói rất to, “Anh làm cái trò gìvậy?”. Tôi hỏi, “Em mơ ngủ hả?”. G bảo, “Anh không bỏ được cuốn sách trên bụng haysao?”. Tôi hơi giận, “Anh đã nói đây là thói quen của anh mà, em làm sao vậy”. G. nhưkhóc, “Em không sao hết, nhưng em không chịu được”. Tôi bảo, “Có gì mà không chịuđược. Chỉ là một cuốn sách trên bụng thôi mà. Nếu như một cô ...

Tài liệu được xem nhiều: