Thần tình yêu ngoại việc tách các mảnh thành đơn lẽ, người còn bẻ đi một góc rất nhỏ ở mỗi mẫu. Thế giới này không hoàn hảo, bởi thế mà cũng sẽ chẳng có mảnh ghép nào hoàn hảo. Trò xếp hình…
Nội dung trích xuất từ tài liệu:
Những mảnh ghép tình yêuNhững mảnh ghép tình yêuThần tình yêu ngoại việc tách các mảnh thành đơn lẽ, người còn bẻ đi một gócrất nhỏ ở mỗi mẫu. Thế giới này không hoàn hảo, bởi thế mà cũng sẽ chẳng cómảnh ghép nào hoàn hảo.Trò xếp hình…Duy – Lam AnhDuy chưa từng nghĩ anh sẽ thôi hết yêu Lam Anh. Đó là một tình yêu hoàn hảo,hoàn hảo đến mức kể cả người trong cuộc cũng ngỡ mình được sinh ra để là địnhmệnh của đời nhau. Họ cứ như nhân vật chính trong câu chuyện cổ tích giữa đờithực, lạc hoài trong mê cung hạnh phúc. Hai người đến với nhau nhẹ nhàng và bìnhyên như những vệt nắng cuối chiều, bình lặng như đủ xoa dịu lòng nhau.Đó sẽ là một câu chuyện không vết xước nếu nó chỉ có những thứ vừa phải, mộttình yêu vừa phải, những sóng gió vừa phải, để nhân vật chính cũng có vừa phải cốgắng để bước tiếp đến trang cuối cùng. Vấn đề là mọi thứ đều xảy ra quá hoànchỉnh. Cái gì “quá” cũng không tốt - kinh nghiệm sâu sắc nhất mà Duy nhận ra khichẳng biết vô tình hay cố ý anh đánh rơi mất một nửa cứ như là hoàn hảo củamình.Khi chẳng có khó khăn hẳn nhiên chúng ta cũng không cần cố gắng tìm cách vượtqua. Họ trôi qua hằng ngày một cách dễ dàng quá đỗi, đến khi mọi yêu thương trởthành thói quen thường nhật, đó không còn là tình yêu nữa. Mọi thứ như cuốnphim nhàm chán mà diễn viên cũng chẳng buồn đóng tiếp. Lam Anh có người contrai khác. Người thứ ba xuất hiện như một diễn biến hiển nhiên phải có.Đến khi Duy nhận ra vấn đề của họ là gì thì đã quá muộn. Anh đau đớn buông tayLam Anh một cách bất lực, anh không làm được gì ngoài chúc cô hạnh phúc, họkhông phải mảnh ghép vừa vặn của nhau.Nhi – ĐăngNhi là một cô gái ngũ sắc: có trắng tinh khôi,có đỏ mạnh mẽ, có an nhiên của nắngvàng, có lạc quan của biển và cỏ xanh tràn đầy năng lượng. Cô thổi những gammàu của chính mình vào từng mẫu truyện, cô thích thú khi được tô vẽ bức tranhcủa mình bằng ngôn ngữ, bằng chữ viết. Nhưng Đăng lại khó lòng thấu hiểu hếtniềm hạnh phúc của cô. Anh chỉ quan tâm đến cô, đến bản thân, đến nhịp sốnghằng ngày của hai người.Nhi là người của những chuyến đi, cô khát khao khám phá thế giới, khám phá từngngóc ngách nội tâm của con người. Cô viết lại những gì cô cảm nhận, những gì côtrông thấy, trải qua. Sau mỗi chuyến đi, cô háo hức gửi đến anh những cảm xúcchân thật. Còn anh chỉ quan tâm cô đã đi đâu, đã gặp những ai. Anh không thích côtiếp xúc quá nhiều với thế giới, anh luôn muốn cô ở thật gần, chỉ cần có anh là đủ.Yêu anh, Nhi cố dung hòa mọi thứ, cô kéo niềm đam mê của mình sang một góc,lặng lẽ tận hưởng niềm hạnh phúc không được sẻ chia. Thế nhưng với Đăng, nhưthế vẫn chưa đủ. Anh kiểm soát cô nhiều hơn, những cuộc cải vã cũng dần dàyhơn. Nhi mệt mỏi với những yêu thương không được gắn kết với sự thấu hiểu, cảmthông. Cô thấy anh xa cô nhiều quá, không phải xa ở khoảng cách địa lý, mà xa ởlòng, xa ở những thương yêu thật khác với ngày đầu, xa khi đang ở thật gần nhau...Nhi và Đăng rẽ về hai ngã, tuy chân chần chừng tiếc nuối khoảng khắc hạnh phúcngày cũ, nhưng cả hai đều hiểu: nên bước về con đường rộng mở phía trước hơn làđối diện nhau mà ở giữa lại là khoảng trống quá lớn. Họ tiếp tục tìm kiếm một nửavừa khít với mình.Khôi – Bảo NhưHọ đến với nhau bằng cơn say nắng giữa một chiều tháng tám. Tình cảm trong veonhưng những tia nắng cuối đông. Tình yêu của họ rất giản dị, không ồn ào, khôngphô trương. Mọi người vẫn luôn đinh ninh rằng không có gì làm hỏng được thứkeo vô hình gắn kết giữa hai con người ấy.Bảo Như trúng tuyển vào trường đại học lớn ở thành phố Hồ Chí Minh. Khôi ở lạivùng đất nơi cả hai ghi dấu mọi cung bậc yêu thương, họ bắt đầu yêu xa.Năm đầu tiên mọi thứ vẫn êm đềm, đi đúng quỹ đạo của nó. Bảo Như thườngxuyên đi đi về về, cô không ngại vất vả, cô chỉ thấy mình cần cố gắng hơn nhữngngười khác.Năm thứ hai nhà Bảo Như bắt đầu khó khăn, những chuyến đi giảm dần để tiếtkiệm chi phí. Khôi hiểu, anh không trách cô, anh tin thời gian và khoảng cáchkhông đủ sức mạnh kéo hai người đi quá xa.Năm thứ ba Bảo Như đi làm thêm để lấy kinh nghiệm và trang trải cuộc sống.Những môn chuyên ngành, những bài thuyết trình, kiểm tra chiếm hết thời gian.Sau hàng chục giờ trên giảng đường và làm việc, cô về nhà với cơ thể mệt nhoài.Nhịp sống hàng ngày không cho phép cô thực hiện những việc khác, không để côlàm những nhiệm vụ yêu thương như nhắn một tin chúc ngủ ngon hay hỏi thămsức khỏe. Hai năm sống ở thành phố rộng lớn nhưng những chuyến đi về, nhữngkhoảng thời gian rãnh rỗi không hề tồn tại đã khiến Bảo Như chẳng có được mốiquan hệ nào khác ngoài những người bạn xã giao trên lớp.Cô đơn giữa thành phố tám triệu dân, cô mệt mỏi khi phải gồng mình sống hằngngày. Khôi biết cô rất bận rộn, nhưng những tin nhắn không được hồi âm, nhữngcuộc chờ đợi không có kết quả dần làm Khôi chán nản. Nỗi buồn và những khoảnglặng dần xen giữa những yêu thương ban đ ...