Danh mục

Những món quà của em gái tôi

Số trang: 13      Loại file: pdf      Dung lượng: 178.67 KB      Lượt xem: 6      Lượt tải: 0    
Hoai.2512

Xem trước 2 trang đầu tiên của tài liệu này:

Thông tin tài liệu:

Đã năm tháng nay tôi không về nhà, ở quê đến cứ hè là bắt đầu mùa gặt nhà cần người làm nên lẽ ra tôi phải về nhưng tôi cứ đắn đo ngại ngùng mãi không về. Chẳng là tôi ngại bé Thương - con em gái tôi, tôi phải thất hứa với nó. Tôi cứ lấy cớ là bận học với lại bận
Nội dung trích xuất từ tài liệu:
Những món quà của em gái tôiNhững món quà của em gái tôiĐã năm tháng nay tôi không về nhà, ở quê đến cứ hè là bắt đầu mùa gặt nhà cầnngười làm nên lẽ ra tôi phải về nhưng tôi cứ đắn đo ngại ngùng mãi không về.Chẳng là tôi ngại bé Thương - con em gái tôi, tôi phải thất hứa với nó. Tôi cứ lấycớ là bận học với lại bận đi làm nên không về được, mà sự thật đúng là thế thậtnhưng tháng này tự dưng ông chủ cửa hàng hải sản mà tôi đang làm đột ngột thôngbáo đóng cửa hàng hai tuần vì ông phải sang Lào gấp gia đình ông ở đó có việc gìđó thì phải. Kì nghỉ đột xuất này lại làm tôi thấy băn khoăn hơn muốn về quênhưng lại chẳng dám về.Trước khi đi ông chủ trả tiền công cho người làm dù còn hơn một tuần nữa mớiđến cuối tháng, ông sợ chúng tôi không đợi được. Được nghỉ mà vẫn được trả tiềncông đủ mọi người hầu như ai cũng vui vẻ và càng yêu quý ông chủ hơn. Tôi nhậnđược hơn hai triệu đồng đó là số tiền công được tính cho nhân viên làm việc toànthời gian, chứ hồi trước kì nghỉ hè tôi chỉ nhận được hơn môt triệu tiền công vì cònphải đi học nên chỉ làm bán thời gian. Đi qua cửa hàng nhạc cụ tôi dừng lại hồi lâu,chỉ dám đứng ngoài ngắm nghía mà không dám vào, cây đàn Ghi-ta màu mận chínvẫn còn đó. Tôi đang có hai triệu ba, cây đàn ấy như tôi đã từng hỏi thì là giá đúngmột triệu hai trăm nghìn đồng, chắc đêm nào bé Thương cũng thấy cây đàn ấy hiệnlên trong giấc mơ. Giá như tôi có thể mua được cây đàn ấy cho nó thì tuyệt vời biếtbao, tôi sờ tay lên túi quần mình hơn hai triệu vẫn còn nằm gọn trong đó.Càng ngắm nhìn cái cửa hàng tôi càng cảm thấy chân tay mình như đang rã rời ra,tôi lại nhớ đến em gái tôi và cả cái gia đình nghèo khó của tôi. Đã gần tuần nay tôiphải ăn mì tôm trừ cơm, tháng trước để có đủ tiền học phí tôi đã xin khất tiền thuêphòng trọ và mượn thêm của anh bạn phòng hàng xóm một ít nữa. Ngày mai làphải trả lại người ta rồi và tôi cũng phải đóng đủ cho bác nhà chủ tiền thuê trọ cảhai tháng là gần hết hai triệu rồi. Lại còn tiền điện, tiền nước, tiền điện thoại, tiềnăn, tiền vé xe bus, tiền sách vở…, không biết đã bao lâu rồi tôi không mua chomình một cái áo mới. Tự dưng tôi thấy mình thật là khổ sở, một thằng con trai mớichập chững bước vào cuộc đời đã phải lo toan bao thứ, kể cả những thứ vụn vặt tủnmủn nhất. Tính đi tính lại tôi chẳng biết đến bao giờ mới có đủ tiền để mua cho emtôi cây đàn Ghi-ta kia nữa.Tôi đã đi qua một tuổi thơ đầy gian khó, quê tôi nghèo nhà tôi cũng nghèo và emgái tôi cũng đang sống qua những ngày thơ bé nghèo như tôi ngày xưa. Em gái tôigầy nhỏ, nước da bánh mật, có đôi mắt trong veo và sáng ngời như hai vì sao. Nóhay buộc tóc cao lên, đuôi tóc khô vàng vì nắng, từ hồi còn nhỏ em tôi đã suốtngày ở ngoài đồng chăn trâu, những đứa trẻ quê nghèo đều phải vất vả từ bé nhưthế. Ngày mà khăn gói lên thành phố học đại học tôi đã mang theo hết tất cả nhữngước mơ là mong một ngày nào đó sẽ thay đổi được hoàn cảnh nghèo khó kia.Nhưng cuộc sống nơi thị thành này đã bao lần đập tan vào những mơ ước của tôi,bản thân tôi không sợ thất bại nhưng lại rất sợ sự thất vọng của gia đình nhất là béThương. Hồi kì đầu năm nhất đi học còn chưa kiếm được việc làm thêm nên thángnào bố mẹ cũng phải chắt bóp, đi vay mượn để có tiền gửi lên cho tôi. Năm đótrong lần tôi về nhà nghỉ Tết, ăn Tết xong trước khi lên trường bố đưa cho tôi mộttriệu tiền xe và tiền tiêu trong tháng đầu năm. Mới nhận tiền từ tay bố xong em gáitôi đã bảo, “anh nhất định phải cố gắng học giỏi đấy nhé!”. Chỉ có những câu nóicủa nó là làm lòng tôi thấy đau nhói nhất, tôi học chẳng giỏi được.Ở nhà mà có chuyện gì thì chẳng bao giờ bố mẹ nói cho tôi biết, cái hồi mẹ tôi bịbệnh nặng nằm viện mười ngày cũng chẳng ai báo gì. Tất cả chỉ vì cả nhà muốn tôiyên tâm mà học cho tốt, em gái tôi chưa đầy mười tuổi cũng đã phải học cách nóidối để làm an lòng người khác, nhưng cái sự ngây thơ con trẻ của nó nhiều lúckhông giấu được tôi một điều gì. Khi tôi gọi điện về nhà mặc dù em tôi vẫn nóichuyện với tôi một cách vui vẻ nhưng tôi đã thấy một cái gì đó không ổn, tự dưngnó nghe nhiều hơn nói. Lúc tôi hỏi ngày hôm đó nó ở nhà làm được những gì thìnó vui vẻ kể, nào là em giặt quần áo cho mẹ, em nấu cơm, em rửa bát, em trồnghoa A-ti-sô ở góc vườn. Tôi đã bắt đầu nghi ngờ nếu mẹ tôi khỏe mạnh thì khôngbao giờ bà để cho ai giặt quần áo cho cả, tôi hỏi nó trồng hoa A-ti-sô để làm gì thìnó bảo để lấy hoa đem thái phơi rồi làm trà uống.Tôi bảo anh chẳng thích uống trà của thứ hoa đấy, đắng và có mùi như uống thuốcấy thì nó bảo có phải để cho anh uống đâu để cho mẹ chứ. Tôi lại hỏi mẹ có uốngđược cái thứ nước đó không mà trồng với trọt, nó bảo từ ngày từ viện về hôm nàomẹ chẳng uống. Nó nói xong câu đấy không hiểu tại sao mà cả hai anh em đều imlặng, khổ thân em gái tôi nó đang phải lớn trước tuổi, lớn trong suy nghĩ tronghành động. Mẹ tôi đang bị bệnh huyết áp cao, trước khi ra viện được người bạn ...

Tài liệu được xem nhiều: