- Sao không viết những gì nhẹ nhàng và dễ thương thử em? Đang ngồi thơ thẩn nhâm nhi miếng bánh ngọt và thưởng thức ly hot chocolate, tôi ngơ ngác giật mình khi câu hỏi của anh chợt phá tan bầu yên tĩnh. Ngạc nhiên vì hình như đây là lần đầu tiên anh mở đầu một cuộc đối thoại với tôi sau cả mấy ngày biết nhau. Và càng hơi ngạc nhiên vì hình như…
Nội dung trích xuất từ tài liệu:
Những Mùa Trăng Chết Những Mùa Trăng Chết- Sao không viết những gì nhẹ nhàng và dễ thương thử em?Đang ngồi thơ thẩn nhâm nhi miếng bánh ngọt và thưởng thức ly hot chocolate, tôi ngơngác giật mình khi câu hỏi của anh chợt phá tan bầu yên tĩnh. Ngạc nhiên vì hình như đâylà lần đầu tiên anh mở đầu một cuộc đối thoại với tôi sau cả mấy ngày biết nhau. Và cànghơi ngạc nhiên vì hình như… hình như anh đang nói về cách viết văn của tôi? Tôi chaumày, nhìn anh với ánh mắt thăm dò. Như đọc được những thắc mắc của tôi, anh ngậpngừng tiếp lời:- Khanh có nói em viết văn và tò mò nên anh có đọc thử mấy bài viết của em. Sorry “nhàdzăng.”Cố gắng kiềm chế không phì ra cười sặc cả hot chocolate. “Nhà dzăng!” Không hẳn vìngạc nhiên khi nghe từ này với cách phát âm miền nam, mà có lẽ là vì cái từ này đượcnói ra từ anh - một người mang vẽ trầm tư, kín đáo, với giọng nói điềm đạm, nhỏ nhẹnhưng không kém phần nghiêm trang và lẫn vào cái âm hưởng Huế. Hai chữ nhà dzăngcủa anh nghe thật ngộ nghĩnh, toát lên chút gì rất chân thật và tế nhị nhưng lại vừa tinhnghịch và lém lĩnh, hoàn toàn ngược hẳn với cái bề ngoài khó khăn, khô khan, lạnh lùngcủa anh làm cho tôi chú ý.Tôi ngồi bâng quơ suy nghĩ về câu hỏi của anh. Vài người bạn cũng có nói với tôi rằngnhững gì tôi viết sao buồn quá, nhưng chưa ai hỏi tôi sao không viết những gì nhẹ nhàngvà dễ thương cả. Nhẹ nhàng và dễ thương ư? Viết những gì nhẹ nhàng và dễ thương làviết gì, viết như thế nào? Tôi thật sự không hiểu. Hình như từ lâu rồi, tôi đã để cho cáithói đa sầu đa cảm của mình len lói vào trong những suy nghĩ. Hình như từ lâu rồi tôi đãquen ôm ấp khư khư một nỗi buồn trầm lặng xót xa nào đó và của ai đó, đến nỗi tôi cócảm tưởng như mỗi ánh mắt, mỗi nụ cười, mỗi lời nói và hành động của tôi đều phảngphất một nét buồn. Có những lúc tôi ngắm mình trong gương hay trong hình và chợt bắtgặp một ánh mắt suy tư buồn xa vắng, một nụ cười nhẹ và nét môi cong với chút hờn dỗivu vơ, và tôi tự hỏi mình không lẽ buồn là một thói quen xấu mà tôi bám lấy để tạo ramột chút gì riêng biệt cho bản thân. Giờ ngẫm nghĩ lại tôi muốn đổ lỗi cho những thi sỹ,nhạc sỹ, và nhà văn đã chau chuốt, uốn nắn những nỗi buồn không tên thành những gìthật đớn đau, chua xót với sự thu hút kỳ lạ, và cũng không kém phần lãng mạn thơ mộng.Là thói quen hay là tại bị truyền nhiễm bởi những lời văn chương chất chứa đầy ưu sầu,đa số bài viết của tôi đều mang một tâm trạng buồn vời vợi, buồn vu vơ.Giờ đây, lang thang trong bóng đêm lạnh lẽo, hận đời, hận tình,ngước mắt thẫn thờ nhìnmảnh trăng tàn, cố chôn sâu hình ảnh của anh vào con tim đãhéo úa chết đi từ ngày ấy, vàgạt đi những giọt lệ đã khô cạn theo thời gian, tôi mới tìm ra được câu trả lời cho câu hỏicủa anh. Nhưng… có nghĩa lý gì... ~~*~~Có ai đó đã từng nói, sống trong đời là phải chuẩn bị cho những điều không ngờ. Màcuộc đời thì khá bí ẩn, chứa đầy những bất ngờ cũng như anh. Tình cờ gặp nhau khi ngồicùng bàn ở đám cưới của cô bạn Vân, anh và tôi trước lạ sau cũng lạ. Cuộc gặp gỡ tưởngchừng như kết thúc sau đêm hôm đó. Không tên không tuổi, anh chỉ là “người mà gắp đồăn cho tụi mình”, người anh họ của Vân, là anh MN mà Khanh, cô bạn gái cùng đi dựđám cưới Vân, thỉnh thoãng nhắc đến. Rồi không biết lý do nào thúc đẩy bước chân anhphiêu lạc đến miền bắc Cali vào cuối hè năm ấy.Chiều cuối tháng 8, thời tiết cũng bắt đầu mát dịu đi sau những ngày hè oi bức. Nghetheo sự rủ rê của Khanh và dù sao anh cũng là anh họ của cô bạn, tôi theo Khanh ra sânbay đón anh. Khi Khanh đang còn nhìn quanh quẫn tìm anh, tôi âm thầm đứng đó quansát bước chân người lãng tử. Anh – đơn sơ trong chiếc áo polo xanh dương và chiếc quầnjean xanh bạc, có phần đơn điệu với cái túi xách du lịch nhỏ. Rời sân bay cùng với ngườidu khách trầm lặng, không kế hoạch, không mục đích, mặc cho Khanh nồng nhiệt, huyênthuyên trò chuyện với anh, tôi ngồi sau, đưa mắt lơ đãng ngắm mây hứng gió, chỉ thỉnhthoảng giúp Khanh trả lời những câu hỏi của anh. Bắt đầu vai trò của hai người hướngdẫn viên du lịch nghiệp dư, Khanh gánh vác vai trò tour guide, tôi kiêm bổn phận nhiếpảnh viên mượn cớ giữ một khoảng cách để cho hai người tự nhiên trò chuyện.Downtown Sacramento, thủ đô của California, vào một chiều thứ tư không có gì nhộnnhịp hoặc sống động như New York để mà khoe. Sau giờ tan sở, những dãy cây xếp lánằm im lìm dọc theo con đường vắng hoe, lâu lâu có một vài chú sóc con chạy ngangchạy dọc hoặc một người homeless (không nhà) lang thang tìm chổ trú chân trước khi trờixập tối. Tản bộ ven sông American, một trong những đặc điểm ít ỏi của City of Trees(biệt hiệu của Sacramento – thành phố của cây) này, ngắm những con thuyền lơ lững trôitrên sông, hay đúng hơn những chiếc tàu vù vù rồ máy trên sông xé banh dòng nước đanglặng lờ trôi, bọn tôi đạo diễn cho anh đứng ngồi nhiều tư thế để chụp hình kỷ niệm. Miễncưỡng, anh khoanh tay đứng đây đứng đó, ...