Làm ăn khó khăn, công ty giải tán, vậy là Thương thất nghiệp. Một ngày như mọi ngày, người nhà đi làm hết từ sáng tới chiều. Thương ở nhà chợ búa, nấu ăn, giặt giũ. Được vài ngày, bỗng dưng cô thấy mình như vừa bước vào một đời sống khác bên cạnh đời sống một cô Thương phiên dịch bận tối mắt tối mũi lâu nay. Đời sống với việc vừa nấu ăn vừa được nghe các bài hát mình thích, vừa được thử các món ăn với tài nội trợ chưa bao giờ được biết của chính...
Nội dung trích xuất từ tài liệu:
Những ngày nhảm nhí Những ngày nhảm nhí TRUYỆN NGẮN CỦA NGUYỄN THU TRÂNLàm ăn khó khăn, công ty giải tán, vậy là Thương thất nghiệp.Một ngày như mọi ngày, người nhà đi làm hết từ sáng tới chiều. Thương ở nhà chợ búa,nấu ăn, giặt giũ. Được vài ngày, bỗng dưng cô thấy mình như vừa bước vào một đời sốngkhác bên cạnh đời sống một cô Thương phiên dịch bận tối mắt tối mũi lâu nay. Đời sốngvới việc vừa nấu ăn vừa được nghe các bài hát mình thích, vừa được thử các món ăn vớitài nội trợ chưa bao giờ được biết của chính mình.Đôi khi cho ớt quá liều cay xé miệng, vừa rớt nước mắt vừa nhấm nháp xuýt xoa. Đôi khinêm nồi canh mặn như kho, lật bật đổ hết, lật bật phóng xe ra chợ mua rau thịt làm lại nồikhác bằng kinh nghiệm thu hoạch được từ nồi trước. Chỉ hai tuần nấu ăn cho cả nhà, đầugiường Thương đã bày la liệt mớ sách khéo tay hay làm mới cáu lôi từ các nhà sách về.Má hớn hở ra mặt, ừ, con gái phải vậy chứ.Ngày thất nghiệp, Thương còn giải quyết bao nhiêu là chuyện loanh quanh. Biết có ngườiở nhà thường trực, lâu lâu hàng xóm lại nhấn chuông. Một đôi mắt đen tròn xuất hiện sausong cửa sắt: “Cô Thương ơi, cô có điện thoại, gọi xe cấp cứu bà ngoại con giùm”. Timbà ngoại con bé mồ côi thường xuyên bị lên cơn co thắt, nghe nói hở hai, ba van màkhông có tiền mổ. Cô Thương ơi, cái thằng cha người Iraq này muốn “xù” tiền thuê nhàtui mấy tháng nay hay sao ấy mà tui yes, no cách nào chả cũng không chịu hiểu, cô làmơn qua nói chuyện với chả, bắt chả làm giùm tui cái cam kết. Cô Thương ơi, mở cửanhanh nhanh cho tui vô với, thằng chồng tui lấy tiền đóng học phí của con uống rượu, tuicằn nhằn nó rượt đánh tui kìa. Thương này, tổ bán báo xa mẹ ở phường mình có mấythằng nhóc muốn học vài câu tiếng Anh để giao tiếp sơ sơ với mấy ông tây bà đầm ởđường Đồng Khởi, em giúp tụi nó nhé.Sâm Thương ơi, em có tin là anh sắp leo lên tầng mười ba nhảy xuống không, thư anhviết mấy lần bỏ trong giỏ xe mà sao không thấy em hồi âm. Ụa, chung cư này cũng cóngười để ý mình sao ta, giờ mới biết đó. Biết làm sao được khi nhờ em thất nghiệp ở nhà,anh mới có cơ hội thốt lời vàng ngọc cùng em. Thương hay không thương nói đại mộttiếng để anh khỏi phải đợi chờ uổng công. Ông ơi là ông, tui lạy ông luôn, biết ông hàngxóm thiệt nhưng không biết tên gì thì làm sao tui có nghĩa vụ trả lời chuyện yêu đương.Thương giật mình nhớ lại, ừ, hèn gì lâu lâu lại thấy trong giỏ xe mình có mảnh giấy concon, tưởng rác ai đó vứt vương vãi.Tối cà phê cà pháo “tám” chuyện với bạn bè, nhỏ Lan nâng cao cặp kính cận e hèm quantrọng: “Bộ tính không đi làm, tính kéo dài mấy ngày nhảm nhí này hoài sao?”. Thươnglừng khừng không “phít bệt” (feedback - phản hồi) bạn. Cô thật sự cảm thấy rối vớichuyện trong nhà ngoài phố. Những việc không thể chối từ và cũng rất cần giải quyết ấyđã lấy đi của cô không ít thời gian, cộng chuyện nấu ăn giặt giũ, thật sự suốt tám thángtrời qua, Thương chưa kịp làm một công việc tròn trịa nào cho riêng mình (dịch một cuốnsách chẳng hạn). Minh hoạ: Kim DuẩnMá và các anh chị trong nhà không ý kiến ý cò gì, cứ “lơ” chuyện Thương tìm việc làm,thiếu đồng lương của Thương thì kinh tế nhà này vẫn thế. Tuyệt nhất là từ ngày Thươngthất nghiệp, buổi chiều cả nhà bao giờ cũng được bữa cơm canh nóng sốt và những câuchuyện hấp dẫn về hàng xóm - mà nếu Thương không ở nhà thì chắc chắn không cóthành viên nào trong gia đình được biết, kể cả tên của anh chàng giữ xe đã rị mọ tỏ tìnhvới Thương.Trẻ trung, năng động, biên - phiên dịch gì cũng tốt như Thương thì đâu khó tìm việc nếucô thật sự muốn tiếp tục đi làm. Thương cũng không hiểu vì sao mình lại không hào hứnglắm trong chuyện tìm việc. Có thể do quá mệt mỏi khi phải cắp cặp theo sếp làm phiêndịch từ năm thứ hai đại học. Có thể do thấy là lạ hay hay trước “làn sóng” tình làng nghĩaxóm vừa mới mẻ vừa dồn dập.Chỉ có ba là nóng ruột muốn Thương có việc làm, làm gì cũng được, miễn có việc làm.Ông không muốn thằng ma cà bông giữ xe trong chung cư tán tỉnh con gái mình bằng cáikiểu cà tưng: “Chào cô em thất nghiệp xinh đẹp”.Cuối cùng, ba cũng tìm được cho Thương một công việc.Cô vào làm ở phòng online một tờ báo. Trang báo điện tử vừa vừa với lượt người truycập khiêm tốn. Nhưng được gọi là “nhà báo” vừa sang trọng vừa thời thượng, thế làThương đi làm. Phòng online có bảy người. Một phó chỉ đạo, một biên tập, một tư liệu,hai biên dịch, hai kỹ thuật.Ngày nhận việc đầu tiên, chiều về Thương đi cà phê với Nhơn - người bạn cùng làmtrang web tuổi teen nổi đình nổi đám với cô. Nghe kể chuyện nhân sự phòng online,Nhơn cười ngất. Sời, chi nhiều người vậy, trang web mình hoành tráng hơn nhiều mà chỉcó tui với bà vừa làm hoàng hậu vừa làm tì nữ. Thương nói giọng e dè, ừ, tui cũng khônghiểu lấy đâu ra, toàn người quen không hà, ba tui cũng là một người quen...Công việc thường xuyên của phòng online chỉ một hoặc hai người làm là ...