Những người kì lạ Ngoài kia, những giọt nước của trời lại tiếp tục bay tung tăng. Còn trong Gcake, một cơn gió ấm áp, nhẹ nhàng đang ôm lấy Khôi, thổi đến cho nó những tháng ngày tươi đẹp nhất… Khôi - Gặp gỡ "giày xanh lá"Tháng 5, trời đang nắng bỗng dưng đổ mưa xối xả
Nội dung trích xuất từ tài liệu:
Những người kì lạ Những người kì lạNgoài kia, những giọt nước của trời lại tiếp tục bay tung tăng. Còn trong G-cake, một cơn gió ấm áp, nhẹ nhàng đang ôm lấy Khôi, thổi đến cho nó nhữngtháng ngày tươi đẹp nhất…Khôi - Gặp gỡ giày xanh láTháng 5, trời đang nắng bỗng dưng đổ mưa xối xả. Khôi lách mình vào bên trongmái hiên bên đường, nhìn trời, nó tuyệt vọng, trận bóng rổ chiều nay đi tong rồi.Việt cũng vừa nhắn tin cho nó, hủy, trời đất hay thế đấy, tháng 4 đi qua là tháng 5kéo đến cùng những cơn mưa bất chợt, khiến Khôi – một thằng con trai sinh vàotháng 5 cũng phải thấy chán ngán cái tháng thất thường này. Khi mưa mãi khôngcó dấu hiệu dứt thì Khôi cũng vừa chợt nhận ra cái vị trí nó đang đứng hiện giờ làmái hiên của một tiệm bánh nho nhỏ. Nó liếc mắt nhìn vào phía bên kia cánh cửakính trong suốt, ánh đèn vàng vọt đang tỏa khắp căn phòng bé tí, khách vừa vừa,không đủ lấp đầy những bộ bàn ghế màu xanh lá mát mẻ. Ngập ngừng, Khôi đưatay sờ nhanh túi chiếc quần short thể thao nó đang mặc để chắc chắn là có đemtheo tiền rồi mở cửa bước vào tiệm.Âm thanh ào ạt của mưa bỗng dưng bị đẩy lùi sau khung cửa kính, giờ đây chỉ cònlà chút rì rào như một tiếng đệm êm đềm hòa hợp cho bản “Lullaby for a stormynight” mà tiệm đang mở khe khẽ. Ngay lập tức Khôi có thiện cảm với cửa tiệm béxíu. Trời bên ngoài mưa, lạnh, bên trong tiệm bật máy điều hòa, cũng lạnh, nhưngKhôi vẫn cảm thấy hơi ấm nhè nhẹ lan tỏa và mùi hương từ tủ kính chứa hàng chụcchiếc bánh xinh xinh đủ màu sắc đang ra sức kêu gọi cái dạ dày ọp ẹp của nó. Phânvân một lúc, Khôi gọi cho mình một phần bánh kem rắc cốm đủ màu sắc và milkshake. Cô bạn bán hàng trạc tuổi Khôi đeo chiếc tạp dề màu xanh lá cây cười thậttươi và nhanh chóng đưa cho nó chiếc khay to chứa những thứ nó yêu cầu. Khôinhìn quanh, chọn một chỗ ngồi ưng ý, dù lúc này tiệm đang vắng khách nhưng nóvẫn muốn tìm một nơi khuất và có thể ngắm được dòng người đi lại ngoài kia. Ghếtrong tiệm to và êm ái, thuần một màu xanh mướt.Khôi nhanh chóng đặt chiếc khay đồ ăn lên mặt bàn thủy tinh trong suốt và ngồixuống một chiếc ghế ở đầu kia căn phòng. Chợt nó giật mình, một cô nhóc đangngồi lọt thỏm trong chiếc ghế đối diện từ lúc nào. Vì cô nhóc nhỏ xíu, ngồi co roôm laptop trong mình, lại không ăn uống gì nên Khôi đã không nhận ra sự hiệndiện của nhỏ. Khôi bối rối xin lỗi rồi toan đứng dậy. Cô bạn rối rít:- Khoan khoan, ấy cứ ở đó, ăn uống thoải mái đi, tớ đi ra chỗ khác ngồi đây.Nhỏ nhảy phóc đến chỗ cô bạn bán hàng và tiếp tục gõ máy hì hục. Nhìn điệu bộnhỏ như một chú sóc mặc quần short cam mang giày cổ cao màu xanh lá cây, máitóc cắt đuôi cá so le lên xuống thẳng đơ ngang bướng, Khôi chợt phì cười. Rồi cônàng dừng lại và bắt đầu tám với cô bạn tạp dề xanh, chắc hai người này là bạn bè,Khôi nghĩ thầm. Nhìn cô nhỏ vui vẻ, Khôi chợt thấy vui vui, bỗng nó vội cúixuống khi bắt gặp ánh mắt vô tình ngước lên của nhỏ. Bên ngoài trời vẫn mưa to,bánh kem rắc cốm thật là ngon, lúc này nó mới để ý, trên mẩu khăn giấy nhỏ làdòng chữ “G-cake”.***Trời nắng, người đầy những mồ hôi do vừa đấu bóng với hội bạn, Khôi khẽ khàngmở cánh cửa kính trong suốt. Hôm nay khách vào tiệm khá đông, vẫn những lựachọn cũ, Khôi ngồi nhìn ngắm những khách hàng đang say sưa thưởng thức bánh,bâng quơ suy nghĩ.- Nhìn người khác chằm chằm như thế là bất lịch sự đấy!- Chen ngang vào suy nghĩ của người khác cũng không lịch sự lắm đâu.Trước mặt Khôi là sóc mang giày xanh lá, lần này cô nhỏ diện chiếc quần jeanskhỏe khoắn, áo pull lệch vai vàng cá tính, vẫn là giày cổ cao màu xanh và chiếclaptop được ôm gọn trong tay.- Xem ra ấy rất thích bánh kem rắc cốm.- Xem ra ấy rất thích vào tiệm mà không thưởng thức gì hết.- Tớ chỉ vào đây chơi thôi. Nhỏ kia là Lê Na – cô nhóc chỉ tay về phía quầy – là cạcứng của tớ.- Trong một tiệm bánh thì có gì thú vị để chơi? Đi quậy khách hàng à?- Uầy, sao lại nói thế? Ấy không thấy cửa tiệm này rất cool à?- Cũng được, với ấy nó cool đến thế ư?- Chứ sao. Đây có lẽ là tiệm bánh có nhiều màu xanh nhất thành phố, à không, nhấtnước luôn, chữ G của tên quán là viết tắt của Green đấy!- Vậy ấy thích màu xanh đến thế cơ à?- Cực kì cool!- Ấy thật kì lạ.- Ấy cũng thật kì lạ.- Mình có lạ gì đâu...- Thế một tên con trai lơ ngơ vào tiệm bánh rồi chọn cùng một món bánh cho dùngày nắng hay ngày mưa thì được định nghĩa là bình thường sao?- Đó là một định nghĩa bình thường của những người bình thường dành cho mộtngười bình thường giống họ.Cô nhỏ màu xanh lá cây bỗng cười thật lớn, Khôi hơi ngẩn người ra một lúc vì tháiđộ bất chợt của nhỏ này.- Ấy hay đấy, nói lại được cả tớ.- Ấy có vẻ tự tin vào năng lực của mình nhỉ?!- Chứ sao!Điện thoại reo lên điệu nhạc Anniversary khe khẽ khiến Khôi giật mình thò tay vàotúi quần. Mẹ nó gọi, chắc là gọi về ăn cơm trưa đây.- Alô!- Alô!Khôi lại giật mình khi cùng lúc 2 tiếng “Alô” được phát ra n ...