Danh mục

Những ô cửa màu xanh

Số trang: 16      Loại file: pdf      Dung lượng: 348.83 KB      Lượt xem: 8      Lượt tải: 0    
tailieu_vip

Xem trước 2 trang đầu tiên của tài liệu này:

Thông tin tài liệu:

Những phút giây ngắn ngủi ấy tôi đã kịp nhận ra mình là một đứa con tồi, đã rất lâu rồi tôi không ngồi lại bên cha để lắng nghe ông nói. *** Chúng tôi dời khỏi thị xã V vào một buổi sáng trời đổ mưa tầm tã, xám xịt và u ám. Khi ấy cha tôi gần bảy mươi, tóc đã bạc trắng nhưng vẫn còn nhanh nhẹn và minh mẫn lắm. Trong khi bé Huy hí hửng vì sắp được đi hồ bơi, vào siêu thị mua siêu nhân và leo thang máy lên tít mấy chục...
Nội dung trích xuất từ tài liệu:
Những ô cửa màu xanhNhững ô cửa màu xanhNhững phút giây ngắn ngủi ấy tôi đã kịp nhận ra mình là một đứa contồi, đã rất lâu rồi tôi không ngồi lại bên cha để lắng nghe ông nói. ***Chúng tôi dời khỏi thị xã V vào một buổi sáng trời đổ mưa tầm tã, xám xịtvà u ám. Khi ấy cha tôi gần bảy mươi, tóc đã bạc trắng nhưng vẫn cònnhanh nhẹn và minh mẫn lắm.Trong khi bé Huy hí hửng vì sắp được đi hồ bơi, vào siêu thị mua siêunhân và leo thang máy lên tít mấy chục tần nhà thì cha tôi ngồi lặng im,nhìn ra ngoài cửa xe, tay ôm di ảnh mẹ, thi thoảng lại nấc khan lên mấytiếng. Không biết có phải vì mưa hắt qua cửa kính xe hay không mà lúcqua khúc cua rồi đổ đèo bỏ lại ngôi nhà và thị xã trầm lắng sau lưng, lúcngoảnh lại bất chợt tôi thấy mắt cha nhòe nước.Thành phố mà chúng tôi chuyển đến khá phát triển. Những tòa nhà caotầng làm Huy thích thú, nó nhảy nhoi nhoi trên suốt đường đi và liên tụcchơi trò đếm từng ô cửa. Cho đến khi choáng ngợp và đã thấm mệt, nóngồi bệt xuống ghế rồi lay người ông bảo:- Cháu chịu thua thôi ông ơi! Thế vừa nãy ông có đếm không, ông đếmđược tất cả bao nhiêu ô cửa ạ?Ông xoa đầu đứa cháu nhỏ rồi lại lặng lẽ thu mình chìm đắm trong dòng kíức chập chờn về V. Nơi ấy đã tồn tại quá nhiều kỉ niệm về những thángnăm quây quần hạnh phúc. Khi đó mẹ tôi còn sống, cha còn trẻ và mấyanh em tôi chưa tan tác mỗi đứa một nơi. Chúng tôi lớn lên từ trong trẻoấu thơ, tràn ngập thương yêu trong một ngôi nhà có rất nhiều ô cửa.Những ô cửa màu xanh...Tôi biết cha yêu V. Yêu đến mức khi chúng tôi quyết định chuyển đi để bắtđầu một cuộc sống mới sau nhiều rạn vỡ và mất mát thì trái tim ông đãhoàn toàn tan vỡ. Thật tiếc thay, khi tôi nhận ra điều này thì dường nhưmười ba năm là một quãng thời gian dài khủng khiếp đầy ám ảnh đối vớicha.Tôi cũng chẳng sung sướng gì hơn vì có một quãng thời gian khá dài tôiluôn bị giằng kéo, dày vò giữa hai nhịp sống. Ở V tôi sống quãng đời tuổitrẻ lương thiện hơn nhưng nhận về toàn mất mát. Còn ở thành phố nhộnnhịp này đôi khi tôi trở thành người đàn bà nguy hiểm hơn bao giờ hết. Tôisẵn sàng giương bộ lông nhím cảnh giác để tự bảo vệ mình. Còn cha tôichọn cách sống lặng lẽ thu mình trong một thế giới riêng nhưng khôngngớt những đợt sóng ngầm.Chồng tôi là người thích ứng khá nhanh với vùng đất mới. Vì dẫu saocông việc của anh vẫn là những chuyến đi, ngôi nhà chỉ là bến đỗ cho vàiba ngày nghỉ hiếm hoi, ngắn ngủi. Vào những ngày đông đủ cả gia đình,chúng tôi thường ngồi bên nhau nhìn bé Huy vừa chơi trò xếp hình vừaquay sang hỏi vì sao lại thế? với bất cứ thứ gì đập vào mắt nó. Ở đây,mọi sự gắn kết đều có vẻ dời dạc và mệt mỏi, không như khi ở V, dướithềm gạch xanh rêu những phút giây bên nhau sao mà mọng căng hạnhphúc.Căn nhà ở V ngay khi mới rao bán đã có nhiều người đến hỏi mua. Trongsố họ có người gật đầu đồng ý không cò kè thêm bớt một đồng nào chỉchê sao nhà lại có nhiều cửa sổ. Cuối cùng bố tôi lại quyết định bán hạ giácho đôi vợ chồng trẻ bế theo một đứa con thơ, chỉ vì họ tỏ ra thích thú khuvườn sau nhà và những ô cửa màu xanh. Chồng tôi sau những mệt mỏiđã mặc kệ mọi chuyện, miễn sao có thể dời V trong thời gian sớm nhất.Trước khi đi, tôi bảo anh:- Xe thì nhỏ, chắc mình không thể chở tất cả đồ đạc đi được mà em thìkhông muốn bỏ lại bất cứ thứ gì. Dẫu sao cũng đã mấy chục năm sống tạingôi nhà này, từng mảng rêu, từng bức tường và cả những cái nắm đấmcửa phòng đều in dấu tay của mẹ.Anh mở toang cửa sổ, nhìn ra con đường chạy qua thị xã, khẽ thở dài:- Không phải chúng ta dời khỏi đây vì đã có quá nhiều nỗi buồn sao?Quên đi được cái gì thì nên quên em ạ.Tôi khác anh ở chỗ, tôi biết phân biệt rạch ròi đâu là niềm vui đâu lànỗi buồn, cái gì cần quên còn cái gì thì nên nhớ.Tôi với anh cùng sống trong một ngôi nhà từ những năm ấu thơ, làm bạnvới nhau rồi lớn lên lại thương yêu nhau nên nghĩa vợ chồng. Anh vốn làđứa trẻ mồ côi, mẹ tôi nhận về nuôi trong đợt đói kéo dài đầu những năm80, khi đoàn người vùng xuôi tìm lên xin ăn chật chợ. Trong đó có mộtngười đàn bà mang theo con nhỏ nhưng không may bệnh nặng lại đói rét,nằm chết bên góc chợ. Đứa con nhỏ được quấn quần áo ấm, khóc lịmngười vì đói, dù hoàn cảnh không khá khẩm gì nhưng mẹ đã đón đứa trẻấy về nuôi.Tôi không nhớ nhiều về những năm đói kém, chỉ nhớ những buổi ba mẹhớt cơm trắng nhường mấy anh em tôi còn mình thì nhận về phần ngôbung trộn sắn. Dĩ nhiên lúc ấy làm gì đã có ngôi nhà với nhiều ô cửa này,chúng tôi ở trong một ngôi nhà lợp lá, vách đất và không có cửa. Anh cùngchúng tôi lớn lên, tình yêu thương cha mẹ san đều, sau này hai đứa lấynhau bố mẹ làm mâm cơm cúng tổ tiên khóc trong hạnh phúc. Mẹ bảo:- Chắc hai đứa bay có duyên với nhau từ mấy kiếp trước nên mới đượccái kết có hậu đến thế này.Cha xây thêm một tầng nhà, vẫn trổ nhiều cửa sổ. Ngoài ban công chamang về nhiều chậu hoa, còn trong phòng cha treo nhiều tranh phongcảnh. Phải mất rất nhiều thời gian để chuẩn ...

Tài liệu được xem nhiều: