Đường ngược gió, em đi ngược dốc Trời ì ầm những sấm. Mới hai giờ chiều mà phòng tập kịch đã phải bật hết đèn điện vì mở hết tất cả cánh cửa cũng không thể đủ ánh sáng trời. Gió giật từng lá xanh, lá vàng, lá đỏ ném ngược vào căn phòng. Hoàibần thần, bỗng chốc những lời thoại rời rạc, thoáng nhớ, thoáng quên, lõm bõm. Cô chỉ có thể nghe tiếng giật mình thon thót của con khi thằng cu nghe tiếng sấm và tiếng lào thàoyếu ớt: “Mẹ, con sợ...”. Khi chị không thể khớp...
Nội dung trích xuất từ tài liệu:
Những tiếng thở dài Những tiếng thở dài TRUYỆN NGẮN CỦA VÕ THU HƯƠNGĐường ngược gió, em đi ngược dốcTrời ì ầm những sấm. Mới hai giờ chiều mà phòng tập kịch đã phải bật hết đèn điện vìmở hết tất cả cánh cửa cũng không thể đủ ánh sáng trời. Gió giật từng lá xanh, lá vàng, láđỏ ném ngược vào căn phòng. Hoàibần thần, bỗng chốc những lời thoại rời rạc, thoángnhớ, thoáng quên, lõm bõm. Cô chỉ có thể nghe tiếng giật mình thon thót của con khithằng cu nghe tiếng sấm và tiếng lào thàoyếu ớt: “Mẹ, con sợ...”.Khi chị không thể khớp thoại dù vẫn có người nhiệt tình nhắc tuồng, đạo diễn nhắc mộtlần, hai lần, lần thứ ba ông lớn tiếng: “Nghỉ! Tôi hết chịu nổi”. Hoàicố gồng mình để bứtra khỏi tiếng giật mình của con trai ở nhà mỗi khi nghe mưa to, sấm lớn. Không thể. Chịthấy mình như thể những chiếc lá đang rơi rụng, mỏng mảnh, lao đao.Uống cạn chai nước, chị thở dài, giọng khô khốc: “Tôi xin lỗi, có thể tiếp tục được rồi”.Đạo diễn gật đầu. Ông biết khi giọng chị dứt khoát tới độ khô ấy, là chị có thể hy sinh hếtthảy cho thánh đường nghệ thuật mà chị tôn thờ: là cái sân khấu bé nhỏ rộng không đầy20 mét vuông mà chị mê mẩn từ khi lên bốncho đến nay.Cái sân khấu ấy giống sân khấu ở làng quê khi xưa, trong một rạp hát bé nhỏ ba mẹ chịgầy dựng được. Sáu câu vọng cổ không chỉ hát ru mà còn nuôi lớn chị. Bốn tuổi, chị bậtkhóc khi nỗi đauVõ Đông Sơ – Bạch Thu Hà hiện rõ trong sáu câu vọng cổ, buổi chia litiễn biệt cuối cùng ấy quặn thắt tâm can chị. Ít ai nghĩ đứa trẻ 4 tuổi có thể hiểu thế nào làquặn đau. Vậy mà chị hiểu, mẹ chị hiểu. Mẹ chị, vốn là một nghệ sĩ nổi tiếngnhứt nhìSông Béúp mặt vào vai chồng khóc tức tưởi khi thấy đứa con gái bốn tuổi khóc cùngvọng cổ. Cũng từ đó, mẹ ngăn cấm chị đến xem các buổi diễn. Đơn giản vì sợ con mìnhvướng nghiệp cầm ca. Mẹ tinh ý phát hiện cả những lúc chị bắt đầu biết thở dài và ngăncấm thói quen đó. Mẹ và các dì trong đoàn hát đều sợ con gái lớn lên sẽ nặng duyên nặngnợ như mình.Sân khấu gia đình chị truyền nghề tới đời thứ ba tưởng chấm dứt vì những tính toán củamẹ chị. Bà là một người một đời thèm được sống giản đơn và tin như thế là hạnh phúcnhưng không thể nào với tới cái giản đơn ấy vì nặng nợ sân khấu. Chị được mẹ hướngvào con đường khác, học hành thật giỏi, sau này thành một cô giáo làng, lấy một anh giáolàng hiền lành, gắn bó với mái trường làng, mảnh đất làng loanh quanh đi đâu xa thêmmệt mà mải mê một đời vẫn thấy không thể đến đích. Mẹ tin rằng, khi suy nghĩ giản đơn,ít luân chuyển xa ngái, cuộc sống sẽ bớt phức tạp, dễ chịu hơn bao nhiêu.Mọi tính toán kĩ càng tới đâu cũng có thể bỗng chốc thay đổi. Đám cháy năm chị lên támthiêu rụi tất cả. Bố chết ngay trong đám cháy. Bàn tay người mẹ loang lổ những vệt lửađỏ au liếm láp vẫn kịp run rẩy móc trong túi áo trao cho con gái một gương mặt tổ nghiệpsân khấu được khắc bằng gỗ, mặt trắng mặt đen. Không nói nổi điều gì với con vì cơnđau bỏng rát cướp hết nguồn sức kiệt, mẹ ra đi. Người ta bảo có người điên đốt sân khấu,người điên ấy mê nghe vọng cổ mà chưa lần nào có tấm vé vào xem. Bởi ngay gần đámcháy, có một người điên lơ ngơ đứng ngó, tay cầm cành khô cháy dở, lầm bầm hát vọngcổ. Có người nói do nấu nướng sơ sẩy, bếp dầu đổ, dầu loang vào phòng phục trang.Nắng khô, hàng trăm bộ đồ vương tướng, hoàng hậu đủ làm mồi lửa mạnh đốt cháy hếtthảy. Những bộ đồ vương tướng hoàng hậu nhảy múa lượn trước mắt chị, ánh đèn sânkhấu bỗng thoáng hiện hình rồi phụt tắt tối tăm trong cơn đau mất cha mẹ, mất tất cả.Nỗi đau xô đẩy chị lại tìm về đam mê. Chị chỉ thấy được ấm lòng khi ca vọng cổ. Đượccảm nhận mình vẫn là ấu thơ, đêm đêm lén mẹ đi xem hát. Mỗi khi thêm một bước thànhcông, chị thấy rõ ánh mắt cha mẹ ấm áp, tươi cười dõi theo hành trình. Cũng có khi thấtbại, chị lại như nghe tiếng mẹ xuýt xoa mỗi lần con ngã. Gắn bó nhiều đến thế, chị còn gìnữa khác đâu để có thể hy sinh, có thể quên mình. Trước kia, chị nói với anh, anh và sânkhấu là hai tình yêu lớn nhất cuộc đời em. Anh cười hạnh phúc, chị hạnh phúc. Mùa yêuấy năm chị mười tám, chỉ kéo dài vỏn vẹn năm năm. Mỗi khi nghe giọng Sĩ Phú trầm uất:“hai năm tình lận đận, hai đứa mình xanh xao...” chị chạnh lòng xoè bàn tay xanh xaocủa mình, tiếng thở dài lọt qua kẽ ngón. Ngoài hai mươi tuổi, chị thấy những hư hao đãlen lỏi trong thời thanh xuân của mình.*****Cả chị và anh không đủ cao thượng để đổ tại mùa thu như lời bài thơ hai, ba năm trướcanh đọc tặng chị. Anh đổ tại chị. Chị cũng thấy tại mình. Tại mình thật quá làm chi, tạimình nổi tiếng làm chi, tại mình không biết xã giao chi... Để chuyện gia đình bị bới bèobới bọ trên mặt báo.Chị nhớ như in vẻ mặt giận giữ của anh khi chỉ cho chị bài báo Vơ – đéc trong một tờ báonổi tiếng. Ai đời một diễn viên tên tuổi, một biên kịch tài hoa như chị, có một ngườichồng làm báo nổi tiếng như anh lại không vẽ vời cho cánh báo chí là chúng tôi hạnhphúc, chúng tôi có thể chia sẻ nhọc nhằn cho nhaunhư bao gia đình nghệ sĩ khác... Chị lạithật thà nói rằng tôi có thể hiểu hết sự đớn đau trong tình yêu vì tôi cũng từng đớn đau.Anh là nhà báo có chút ít tên tuổi, anh không chịu đựng được. Rồi tại chị đam mê chi quásân khấu khi tắt đèn là ai nấy lại dứt áo quay đi, về với cuộc sống thường nhật. Còn chị,về chỉ kịp dém màn cho chồng con lại chong đèn đọc sách, viết kịch. Trong khi anh,chồng chị thì rối bời với chữ nghĩa, không còn thời gian nấu nướng và đã chán ngắt vớiđồ đông lạnh trong tủ, phải ra cơm hàng cháo chợ. Khi chị viết kịch thì anh nằm thở dài.Đến bữa ăn, giấc ngủ cho chồng cũng nhiều khi không trọn chỉvì chị đam mêquá. Mùayêu kết thúc. Tình yêu đầu tiên chị luôn tôn thờ, luôn coi không còn ai khác có thể thaythế dứt áo ra đi.Nhưng chị vẫn không hiểu nổi, lần đầu tiên gặp anh, sau khi phỏng vấn chị, sau khi nghenhững tâm sự buồn, anh rơi nước mắt sẻ chia: Anh ngưỡng mộ sự thật thà và sự đam mêcủa em. Đó là lần đầu tiên chị thấy người ...