Danh mục

Niềm Kiêu Hãnh Siêu Thoát

Số trang: 12      Loại file: pdf      Dung lượng: 119.56 KB      Lượt xem: 6      Lượt tải: 0    
tailieu_vip

Hỗ trợ phí lưu trữ khi tải xuống: 3,000 VND Tải xuống file đầy đủ (12 trang) 0

Báo xấu

Xem trước 2 trang đầu tiên của tài liệu này:

Thông tin tài liệu:

Em là Ảo Tưởng. Thật ra có sống trên cõi đời mịt mùng này đến tận tuổi 70 em cũng không thể nghĩ ra một cái tên hay ho siêu thoát như thế cho mình. Chỉ vì cách đây chừng dăm năm, khi ấy em còn trẻ lắm, ngu ngơ lắm. Em gặp một văn tài. Ông ta tài lắm, nghe nói đến tuổi người ta gần tri thiên mệnh thì ông ta đột ngột vụt sáng như ngôi sao băng trên một bầu trời văn học xám ngoét, làm đảo lộn hết thảy mọi trật tự. Anh hãy lắng...
Nội dung trích xuất từ tài liệu:
Niềm Kiêu Hãnh Siêu ThoátNiềm Kiêu Hãnh Siêu Thoát Trang Thanh Niềm Kiêu Hãnh Siêu Thoát Tác giả: Trang Thanh Thể loại: Truyện Ngắn Website: http://motsach.info Date: 27-October-2012Em là Ảo Tưởng. Thật ra có sống trên cõi đời mịt mùng này đến tận tuổi 70 em cũng không thểnghĩ ra một cái tên hay ho siêu thoát như thế cho mình. Chỉ vì cách đây chừng dăm năm, khi ấyem còn trẻ lắm, ngu ngơ lắm. Em gặp một văn tài. Ông ta tài lắm, nghe nói đến tuổi người tagần tri thiên mệnh thì ông ta đột ngột vụt sáng như ngôi sao băng trên một bầu trời văn họcxám ngoét, làm đảo lộn hết thảy mọi trật tự. Anh hãy lắng nghe em một chút nhé, ảo ảnh à.Em gọi anh như thế. Anh có thật trên đời hay không thì còn tuỳ, hiện giờ em cũng chưa quantâm lắm đến việc tồn tại hay chỉ hư vô của anh.Chỉ vì em là người đàn bà cô đơn, em không biết nói với ai được nữa. Em cũng không thích viếtnhật ký, đời em chẳng viết nhật ký bao giờ, dù thuở còn đi học cũng văn hay chữ tốt lắm, cũnglãng mạn lắm và cũng mê văn chương lắm lắm. Nhưng bởi vì, đoạn văn thì ngắn, nỗi buồn thìdài, nỗi nhớ niềm thương chông chênh mỏng mảnh, nhật ký có nói được gì đâu. Mà không nóira thì lòng ứ đầy khủng khiếp, nhiều lúc muốn ọe nó ra như ọe một món ăn kinh miệng, nhưmuốn lộn mửa lúc nốc rượu say. Nhưng nó chẳng phải vật chất dễ oẹ dễ bỏ dễ vứt béng đi choxong một đời. Nó ở trong tim, trong óc, trong từng đường gân mạch máu, nó gặm nhấm chếtngười lắm anh ạ. Nếu viết nhật ký, em sẽ biến nó thành những tác phẩm xinh xắn, hay haykhông thì cũng còn tuỳ, nhưng chắc chắn phải là một tác phẩm. Em không thích những dòngnhật ký đơn giản giống như tất cả mọi người.Anh đừng nói gì nhé. Không phải nói gì cả. Cứ im lặng nghe em nói là được rồi. Cái ông nhàvăn ấy mà. Em phỏng vấn ông ta, về những gì ông ta viết, về bước đường văn chương tiếp sautrong cuộc đời con người văn chương đà xế bóng. Bài phỏng vấn khá hay nhưng là hay mộtcách u ám. Ông ta thể hiện thái độ chán chường, bi quan đến bệnh hoạn, không muốn nói đếnvăn chương như một cái nghiệp cao đẹp hay ho, như biểu tượng của lòng cứu rỗi, biểu trưngcho sáng đẹp, thiện tâm nữa, mà kết luận văn chương nó chỉ hành hạ con người ta, đôi khi nóđem lại cả sự nguy nan cho con người ta, bước vào nghề văn là chơi một trò chơi nguy hiểm...Đấy, nó hay một cách tuyệt vọng như thế, nó cô đơn kiêu hãnh như thế. Không phải em tựkhen mình đâu, lại mèo khen mèo dài đuôi có gì đáng nghe. Là ông ta khen thế. Có một vàingười uy tín trong làng báo khi đọc rồi cũng bảo thế. Họ không nịnh em đâu. Em lúc ấy cũngnhư bây giờ chả quyền thế tiền tài gì mà để thiên hạ phải nịnh. Em cũng không đẹp, lúc nàocũng u sầu rầu rĩ ngẩn ngơ không chút sức sống. Người ta tìm đến nhau là để vui. Tìm đến emTrang 1/12 http://motsach.infoNiềm Kiêu Hãnh Siêu Thoát Trang Thanhthì phải chia sẻ, nhọc công nhọc lòng mà chẳng ích gì! ở em chỉ có nét u uẩn trên gương mặt ưanhìn dễ khiến người khác tò mò. Em không có khả năng đem lại niềm vui cho người khác. Nếuai có tìm được ở em thoáng hạnh phúc, thì cũng chỉ là thoáng hạnh phúc ngậm ngùi, rưng lệ.Nên em tin những lời khen ấy dẫu không chân thành thì cũng nói lên sự thật, bởi em cũng tinvào chính em nữa, sự thật là bài phỏng vấn ông nhà văn kia của em thật sự hay.Nhưng nó chỉ được đăng ở một tờ tạp chí ngành ì ạch vớ vẩn. Em thấy cũng hơi uổng côngmình và uổng phí cả tiếng tăm của ông nhà văn kia. Nhưng việc đăng nó ở một tờ báo tầm cỡvào lúc đó lại nằm ngoài khả năng kém cỏi, quan hệ báo chí mỏng nhạt của em. Dẫu vậy, ông tacũng rất hài lòng. Ông gật gù khi đọc bài và lắp bắp bảo em là người nhạy cảm. Em tin ông ta,cũng như tin vào sự suy đồi đạo đức, sự giả trá, sự bất hạnh của con người trong những trangvăn ông ta viết hơn là việc người ta cần phải tin vào một ngày mai sáng đẹp, lòng người còn tửtế với nhau như thế nào. Làm gì có sự tử tế hả anh?Sao anh lại nhíu mày? Anh khó chịu hay là anh không đồng ý với quan điểm của em. Hay embảo em tin ông nhà văn kia khiến anh không hài lòng. Thôi, dẫu sao anh vẫn chưa nói gì, vẫnim lặng nghe em nói là được rồi. Em mặc xác cái nhíu mày của anh, nó làm anh xấu trai đi đấy,già nua đi đấy, thiếu hấp dẫn đi đấy. Để em kể tiếp anh nghe nhé. Bài báo của em được 300.000đ nhuận bút. Nhưng em được ông ta tặng thêm một phong bì, từ chối mãi không được. Thậtđấy, nếu là anh, trước tiền anh từ chối thế nào. Em thì thường có cảm giác sợ hãi mỗi khi có aiđó cho em tiền. Sợ người ta lợi dụng mình thì ít, mình có gì để họ lợi dụng đâu, có chăng chỉ làtình cảm, mà tình cảm của em thì không dễ gì người khác lợi dụng được. Em đã không có tìnhvới ai ...

Tài liệu được xem nhiều: