Danh mục

Nín Đi Ông Nội

Số trang: 13      Loại file: pdf      Dung lượng: 159.67 KB      Lượt xem: 10      Lượt tải: 0    
Xem trước 2 trang đầu tiên của tài liệu này:

Thông tin tài liệu:

“Á… ách…chù…ù! … Ách…xù!... Ách…” Ông Khiêm nhẩy mũi liên tục mấy cái. Làm như môi trường chung quanh cũng đồng lõa tiếp tay với nỗi buồn bực sẵn có trong lòng mà hành hạ, quấy rầy cái thân già lẻ loi thui thủi của ông cho đến nơi đến chốn vậy. Mỗi năm cứ vào đầu Xuân, trong vườn sau nhà ông đủ loại hoa nở rộ cũng chính là lúc ông khổ sở nhất vì chứng dị ứng với phấn hoa....
Nội dung trích xuất từ tài liệu:
Nín Đi Ông Nội Nín Đi Ông Nội .....“Á… ách…chù…ù! … Ách…xù!... Ách…”Ông Khiêm nhẩy mũi liên tục mấy cái. Làm như môi trường chung quanh cũng đồnglõa tiếp tay với nỗi buồn bực sẵn có trong lòng mà hành hạ, quấy rầy cái thân già lẻ loithui thủi của ông cho đến nơi đến chốn vậy. Mỗi năm cứ vào đầu Xuân, trong vườn saunhà ông đủ loại hoa nở rộ cũng chính là lúc ông khổ sở nhất vì chứng dị ứng với phấnhoa. Lúc con trai ông còn ở nhà cứ nhằn ông sao trồng quá nhiều hoa để cho không khíkém trong lành. Nó đâu biết rằng mỗi loại hoa nở vào từng mùa khác nhau - đặc biệt làdịp Tết - có ý nghĩa quan trọng như thế nào đối với ông. Đó là vì ông vốn là người luônthích sống theo thói quen xưa, lề lối cũ, luôn giữ đúng lễ nghĩa, đạo đức, bảo vệ nề nếp,gia phong và tập quán cổ truyền một cách cực đoan, cố chấp. Thêm vào tuổi tác caocũng góp một phần ảnh hưởng đến sự bảo thủ, tư duy, khó chấp nhận những đổi thayđồng thời tạo nên sự cản trở khó khăn cho việc hội nhập và thích ứng với đời sống mớitrên xứ người của ông.Công việc vườn tược gần như chiếm hết thời giờ trong ngày của ông Khiêm. Mùa Đôngông chăm sóc từng gốc magnolia tím, hoa đào quince, tâng tiu từng giò thủy tiên, vunxới mấy khúm cúc đủ màu. Ông trân quý từng cụm jasmine mùa đông* mà ông dùngthay thế cho hoa mai vàng ở quê nhà và cố sao cho chúng trổ hoa vào đúng thời điểmTết thôi. Rồi những chậu lan bướm đủ màu sắc nữa, chúng là bậu bạn của ông trongnhững ngày tháng lạnh lẽo. Vào tháng Hai tháng Ba ông có nào hoa mận plum, hoa đàolông peach, đào trơn nectarine, hoa táo, hoa lê, hoa trà camelia cùng đám lan đất vớinhững ngồng cao mang hai hàng bông to rực rỡ. Đến tháng Tư ông lại có mấy gốc anhđào Cherry Blossom, hoa hồng rose đủ màu, rồi hoa Tử Đằng Wisteria nở rộ tím vàthơm ngát, hoa đỗ quyên Azalea pha sắc, hoa tuyết Snowball trắng nuốt nuột... Ôi thôi,kể hoài không hết tên các loài hoa nở quanh năm trong vườn nhà ông. Và rồi chính vìthế mà ông luôn bận rộn quanh năm suốt tháng, làm quần quật cả ngày không hết việc.Nhờ thế mà ban ngày ông quên khoắng đi nỗi buồn cô quạnh, ngày dài đìu hiu cuối đời;tạm gác một bên cái buồn xa con cứ đeo đẳng bên lòng và cái tuổi tác nó cứ leo thangvùn vụt mà lại ngược chiều với sức bền bỉ dẻo dai của cơ thể ông. Có lúc ông cũngcũng thấy cơ thể mỏi nhừ tử chứ, đau đớn chỗ này, nhức nhối chỗ nọ, nhất là cái lưngdạo này hành hạ ông thường xuyên hơn. Nhưng ông vẫn không màng quan tâm đến, vìông cần một giấc ngủ mê mệt thiếp đi lúc đêm về. Ông tự nhủ: cứ ngủ đêm đến sáng làsẽ khỏe lại ngay. Và ông tiếp tục miệt mài trong thú đam mê hoa lá và cây kiểng củamình. Thế mà cứ mỗi khi quanh quẩn bên chúng vào lúc bông nở rộ đẹp nhất thì ôngkhông sao tránh khỏi bị ngứa ngáy mắt, mũi, tai, cuống họng và nhảy mũi liên miên.Thoạt đầu ông còn chịu khó đi Bác sĩ lấy thuốc uống ngừa. Lâu dần ông lười rồi cứ đểvậy chịu trận. Ông bảo để cho cơ thể quen dần, cũng chẳng chết ai. Thế mà… thế mà…”Ách… xi… i… xì!” Lại nữa, ông phàn nàn. Thế mà… lâu nay nó có chịu quen đâu!“God bless you.” Bên kia rào nhà ông có tiếng non nớt của trẻ con nói vói sang.“Thank you.” Ông cũng vội vàng đáp lễ theo phép lịch sự.Chủ cũ ngôi nhà sát cạnh nhà ông trước kia đã dọn đi cả nửa năm rồi. Nhà để trống chođến bây giờ mới có người mới dọn vào được vài hôm. Theo như sự tò mò, xoi mói củaông Quỳnh - bạn ông - thì hình như chỉ thấy có một người đàn bà và hai đứa trẻ. Ôngnghe vậy thì biết vậy thôi, chẳng để ý làm chi. Đến nay nghe tiếng trẻ con ông độchừng là bé gái chỉ khoảng 5 hay 6 tuổi là cùng. Có lẽ gia đình hàng xóm mới là cặp vợchồng hãy còn trẻ.Ôi chao! Cái cổ của ông sao mà nó ngứa khốn ngứa khổ thế này. Ông phát ho lên mấytiếng cho thông cuống họng. Bên kia rào lại vọng lên tiếng trong trẻo, non nớt và đãinhựa kéo dài:“Are you O.K… ê… ế…?” Giọng như săn đón, lo lắng và dễ thương làm sao!“Yes, I am OK. Thank you.” Ông Khiêm mỉm cười và trả lời.“Where is your mom?”Bây giờ thì ông thật sự bật cười thành tiếng vì đứa bé này có sự ân cần, quan tâm chongười khác đến hay.“I am an old man and I don’t need my mom.”“Oh!”Sau tiếng “oh” như trút được nỗi lo âu thì ông nghe có tiếng kéo lê vật nặng nề mộtcách khó khăn. Rồi một cặp mắt tròn xoe với khuôn mặt bầu bĩnh, xinh xắn, đẹp nhưtiên đồng ngọc nữ nhô lên khỏi hàng rào, vẫy vẫy tay về phía ông.“Hello! Oh! Oh! You look like my Gran Pa. Sonny! Get up here. Look at him. See?See?Con bé này thật lanh lợi, nói không ngừng miệng. Nó đi xuống và ông nghe lục đụcmột lát thì một đứa bé trai kháu khỉnh lại cố rướn đầu nhìn sang bên ông nhưng cứ bịthậm thụt vì còn quá thấp. Bây giờ thì đến phiên ông Khiêm đâm lo lắng, sợ chúng bị télỗ đầu gẫy cẳng. Ông lật đật chạy đến bên rào để chúng nhìn ông cho rõ và trả lời mấycâu hỏi tò mò, ngây thơ của chúng. Chúng cứ quả quyết là ông giống y ông nội củachúng trong hình. Thằng bé Sonny thì bảo râu của ông giống râu ông nội nó. Đứa congái tên Annie thì ...

Tài liệu được xem nhiều: