Đây là câu chuyện cũng như cảm xúc thật của tớ, tớ đã thật may mắn khi đã giữ được tình yêu mà bấy lâu nay ko biết trân trọng của mình, những tưởng tình yêu đó đã bị cái tính ko tốt của tớ làm cho tan biến đi nhưng rồi lại chính là cái ẩn trong trái tim mà người ta gọi là tình yêu đó đã giúp tớ ko phải hối hận. Viết ra và đăng lên để mọi cùng share niềm vui với tớ, và mong rằng bạn trai nào mà như tớ thì nên thay...
Nội dung trích xuất từ tài liệu:
Nó là ở trái tim em ạ Truyện tình cảm: Nó là ở trái tim em ạ!Tên truyện: Nó là ở trái tim em ạ!Tg: D.K (Devil King)Thể loại: Cảm xúcRating: GĐây là câu chuyện cũng như cảm xúc thật của tớ, tớ đã thật may mắn khi đãgiữ được tình yêu mà bấy lâu nay ko biết trân trọng của mình, những tưởngtình yêu đó đã bị cái tính ko tốt của tớ làm cho tan biến đi nhưng rồi lại chínhlà cái ẩn trong trái tim mà người ta gọi là tình yêu đó đã giúp tớ ko phải hốihận.Viết ra và đăng lên để mọi cùng share niềm vui với tớ, và mong rằng bạn trainào mà như tớ thì nên thay đổi ngay đi, có thể là ko thể thay đổi hoàn toànnhưng ít nhất hãy thay đổi chút nào đó có thể làm tốt cho người yêu thươngcủa bạn.Chúc các bạn nữ những ngày tháng tươi đẹp!!! ^^ Nó là ở trái tim em ạ!Anh đã tự hỏi mình nhiều lần rồi, rằng tại sao anh lại như thế?Anh sinh ra là một người con trai. Tức là anh sinh ra là để gặp một người con gái.Và số phận sắp đặt anh sinh là để gặp được người con gái là em – LA.“Để em post truyện dùm anh nhé! ^^”Em luôn cười như thế khi muốn giúp anh điều gì.Thật lạ, tại sao người đi giúp đỡ người khác là em lại luôn là người phải mỉm cười?Em là một cô gái lí tưởng, em à!“Ừ, nhưng sẽ mệt cho em lắm đấy, ba mẹ em sẽ ko hài lòng đâu.”Tôi đáp giọng uể oải nhưng vẫn cố giữ lại trong đó một chút sự quan tâm tới em.Em chỉ cười.Tôi nhìn phớt qua gương mặt em, như thể vừa bỏ quên một điều gì đó.Em là một cô gái cá tính, một cô gái năng động.Với người ta em luôn xốc nổi, với người ta em luôn chảnh chọe, cứng đầu, nhưngvới tôi em lại luôn dịu dàng, nhẹ nhàng, ấm áp.Nhưng tôi lại ko mấy quan tâm hay lấy là tự hào tới điều đó.Tôi là một “nhà văn” nghiệp dư, tôi yêu thích những trang viết của mình và dànhnhiều tâm huyết ý tưởng của mình cho chúng. Cũng bởi một phần nhờ những trangviết đó mà em hiểu tôi hơn, yêu tôi nhiều hơn và mới quyết định thổ lộ lòng mìnhvới tôi sau bao nhiêu năm gọi nhau qua tiếng “bạn bè”.Tôi ko còn nhớ tôi đã yêu em vì điều gì và lí dó vì đâu tôi đã nhận lời làm ngườiyêu em.Thời gian cũng đã thấm thoát hơn một năm kể từ khi chúng tôi chính thức là mộtđôi.Người ta nói tôi và em là một cặp trời sinh, là trai tài gái sắc.Nhưng tôi cũng ko mấy quan tâm và lấy làm tự hào với điều đó.“Người ta thích truyện của anh lắm đó ^^”.Em vẫn cười nheo mắt nhìn tôi như mọi khi .Tôi chỉ cười mà ko nói gì.“Người ta nói anh là con trai mà viết truyện hay lắm đó, nếu mọi người nhìn thấyanh họ sẽ ghen với em lắm nhỉ? ^^”Em cười nhiều đến nỗi khiến tôi phát chán.“Em cứ post truyện đi, đừng comment nhiều quá nhé, nhớ giữ đúng quy tắc củamình, mà nhớ phải cảm ơn cho những lời khen của đọc giả đó.”“Em biết rồi.”Giọng em có chút thay đổi, trầm xuống.Tôi có rất nhiều người theo đuổi, và như một phép lịch sự toi đều tỏ ra thân thiệnvới những trường hợp muốn tiếp cận tôi đó.Trong mắt người khác tôi là một hình mẫu lí tưởng với sự khéo léo trong lối ănnói, sự tử tế trong hành vi, sự thông minh về trí tuệ, một hình mẫu lí tưởng với mộtngười yêu lí tưởng.Chỉ có điều, một thứ trong tôi chưa từng khi nào tôi thấy nó hoàn thiện.Đó là trái tim.Ở bên cạnh em sao tôi luôn thấy thiếu đi điều gì đó, cảm giác rất gượng ép, mất đisự tự nhiên.Cảm xúc đó cứ mỗi lúc một kéo dài và biểu hiện rõ rệt dần.Tôi biết em đã nhận ra được điều đó, nhưng em vẫn cố gượng níu giữ bằng ý chícủa mình.Và tôi thì cũng ko muốn chấm dứt điều gì cả.Hôm nay em nói chia tay tôi.“Mình chia tay đi anh! ^^”Vẫn là cái nụ cười của mọi ngày.Sao em lại nói ra câu nói đó với một nụ cười?Tôi thấy khó hiểu.Cảm giác chới với như chú chim non cố vẫy cánh bay nhưng lại chơi vơi trong kogian sắp sửa rơi xuống mặt đất.Một cú va chạm báo trước là sẽ rất đau nhức.Tôi vẫn như ko tin vào tai mình, hỏi lại bằng một giọng bình tĩnh.“Xin lỗi em, anh ko nghe thấy.”Tôi đang cố cho em một cơ hội, em sẽ dựa vào lí do đó của tôi mà rút lại câu nóivừa nãy của mình.“Mình chia tay đi, em ko còn muốn làm người yêu của anh nữa.”Ko còn cái nụ cười nữa, và câu nói thì được nhấn mạnh và nói với giọng chắc nịchđến khó tin hơn nữa.“Lí do?”Tôi lạnh lùng hỏi, gương mặt đóng cứng lại khi một làn gió cuối thu vừa thổi qua.“Em thấy chán anh rồi!”Nói rồi em bỏ đi rất nhanh.Tôi ko níu em lại, ko nổi điên lên với cái lí do của em, ko cố làm em tổn thươngbởi lòng tự trọng của tôi bị tổn thương.Tôi đã để em rảo bước nhanh chóng rời đi như thế.Em nói trên Forum rằng sẽ post hết truyện đang post dở trên Forum cho tôi, sau đósẽ ko bao giờ làm như thế nữa.Sau khi những câu chuyện của tôi hoàn thành cũng sẽ là lúc câu chuyện của tìnhcủa tôi chấm hết.“Em sẽ post nốt truyện cho, sau đó chúng ta chia tay thực sự.”Ngày trước mỗi lần hỏi ý kiến gì tôi, em luôn có một câu cuối là “được ko anh?” ,“anh nhé!”… nhưng bây giờ, câu nói của em luôn là một câu khẳng định.“Tùy em.”Gương mặt lạnh lùng của tôi ko n ...