Ôi cha là mỏi cái lưng , tôi dừng cuốc nhìn ánh chiều đang nhạt , chắc cũng hơn năm giờ rồi , thôi nghỉ , còn đi cho gà cho cá ăn nữa là vừa. Vừa lau mồ hôi , tôi vừa rẽ cỏ đi về phía căn nhà gỗ nho nhỏ bên rìa vườn. Khu vườn của tôi không lớn là mấy , chỉ hơn sáu nghìn mét vuông với vài trăm cây ăn trái. Sự chăm sóc sẽ không là nặng nhọc nếu có thêm một người phụ nữa. Có điều , không đơn giản khi tính...
Nội dung trích xuất từ tài liệu:
Nợ NầnNợ Nần Đàm Lan Nợ Nần Tác giả: Đàm Lan Thể loại: Truyện Ngắn Website: http://motsach.info Date: 27-October-2012Ôi cha là mỏi cái lưng , tôi dừng cuốc nhìn ánh chiều đang nhạt , chắc cũng hơnnăm giờ rồi , thôi nghỉ , còn đi cho gà cho cá ăn nữa là vừa. Vừa lau mồ hôi , tôi vừa rẽ cỏ đi vềphía căn nhà gỗ nho nhỏ bên rìa vườn. Khu vườn của tôi không lớn là mấy , chỉ hơn sáu nghìnmét vuông với vài trăm cây ăn trái. Sự chăm sóc sẽ không là nặng nhọc nếu có thêm một ngườiphụ nữa. Có điều , không đơn giản khi tính đến chuyện ấy. Một người giúp việc đàng hòang ,thật thà và nhiệt tình thì quả là một sự đánh đố khắc nghiệt trong thời buổi nhập nhòa đen trắngnày. Tôi thường không quá xét nét người , nhất là những người vì sự khó khăn mà phải đemthân chịu sự sai bảo , phải gánh những phần việc nặng nhọc , nguy hiểm , đôi khi còn phải bưngtai bịt mắt mà chịu đựng những lời khó nghe từ những người đang nắm giữ phần sống của mình.Tôi lại dễ động lòng trắc ẩn , dễ cả tin vào những lời than thở , nỉ non , dễ nhắm mắt cho quanhững thiếu sót nhỏ nhặt , dễ chấp nhận những yêu cầu , chỉ cần là không quá đáng của cái vếthường được gọi là “ kẻ dưới “. Nói một cách chân thật nhất , tôi là một kẻ biết thương người ,một kẻ luôn lấy hai chữ nhân tâm làm đầu , một kẻ thường không cho phép đem những ưu thếcủa mình đòi hỏi sự phục dịch đầy nhẫn nhục của người khác , và thật tình tôi không muốn làmphiền hay làm khổ bất kỳ ai trong mọi tình thế. Nếu có thể cho đó là những ưu diểm thì khôngphải là không đáng. Có điều những ưu điểm đó lại biến thành những yếu điểm cho những ngườibiết cách lợi dụng Biết rõ nhược điểm của mình , nhưng tôi chẳng làm sao thay đổi được , đànhvậy , trời sinh mỗi người mỗi tâm mỗi tính , hay nhờ dở chịu thôi. Cũng chính vì thế mà tuycông việc có phần vất vả , nhưng tôi chẳng dám mượn người giúp. E chuyện khó lòng về sau ,tâm lý của người đi làm công thường chẳng mấy ai hết lòng với chủ. Họ cho rằng làm nhiều làmít cũng bấy nhiêu lương , hết công hết sức làm chi cho uổng. Đã vậy họ luôn thừa cơ để tậndụng những cái lợi cho mình , chưa kể đến một lúc nào đó máu tham bốc mờ nhân trí , họ sẽtrực tiếp gây hại cho chủ. Thực tế đã quá nhiều những bài học thảm thương , nghĩ mà buồn chothế thái , nhân cách , lương tri đôi khi chẳng đáng mấy đồng lẻ. Thôi thì đành chịu khó thêmchút nữa vậy , việc hôm nay làm không xong thì mai làm tiếp , sức mình đến đâu thì cày sâu đếnđó vậy. Đa mang cho lắm chỉ tổ vác họa vào thân. Ay thế mà rồi cũng xong khối việc , lâu lâunhìn những gì đã qua đôi tay của mình , lại mỉm cười tự thưởng cho mình một câu “ Được đấy “.Thì có mỗi một mình , không tự khen thì đợi ai khen nữa._ Chị ơi...Tiếng gọi rụt rè khiến tôi ngỏanh ra cổng , một hình dáng lạ , ai thế nhỉ? ai mà còn đến vào giờnày?Trang 1/8 http://motsach.infoNợ Nần Đàm Lan_ Có việc gì đó em?Trong thời gian của câu hỏi , tôi đã lướt nhanh qua người đứng ngòai cổng. Một cô gái độ ngòaiba mươi , tay xách một túi hành lý như có vẻ ở xa tới , bộ quần áo cũ kỹ , hơi nhàu , gương mặthốc hác , tái ngắt , lộ rõ vẻ mỏi mệt._ Chị...chị có cần người làm không ạ?_ Không em.Nét thất vọng kèm theo chút gì như hỏang hốt._ Chị không cần thật ạ?Tôi gật đầu , cố như vớt vát , cô gái nói thêm:_ Em hỏi mấy nhà gần đây , họ bảo chị ở một mình , lại vườn rộng , chắc sẽ cần người._ Thì cũng đúng thế đấy , nhưng chị tự lo liệu được , nên...Tôi bỏ dở câu nói , nhìn nét mặt thẫn thờ của cô gái lạ , tôi chạnh lòng. Anh mắt cô gái nhìnmông lung trong không gian tai tái giấc cuối ngày , ánh mắt bơ vơ , cô độc , ngơ ngác , lo âu vàtuyệt vọng. Cô gái chợt khẽ nhăn mặt , đưa tay ôm bụng , tôi thóang thấy tấm áo gồ lên khỏanggiữa , nhưng cô quay lại khẽ gật đầu chào tôi:_ Cảm ơn chị , em đi.Bước chân rã rời , không khó khăn gì mà không nhận thấy đó đang là một tình cảnh đáng lưutâm. Tôi buộc miệng:_ Em này...Cô gái quay ngoắt lại , trong mắt như sáng lên:_ Chị...Tôi mở khóa cổng , bước hẳn ra ngòai , quét tia nhìn qua bụng cô gái , đúng là cô gái đang cómang , tôi nhẹ giọng:_ Em ở xa đến đây à?_ Dạ , vâng._ Thế bây giờ em đi đâu?Cô gái cúi đầu , giọng hơi ướt:_ Dạ...em không biết đi đầu nữa.Tôi im lặng vài giây cân nhắc , rồi thở ra bảo:_ Thôi , em vào đây đã.Có vẻ bất ngờ , nhưng cô gái im lặng theo tôi. Vào đến nhà , tôi đưa một cái ghế tựa cho cô:Trang 2/8 http://motsach.infoNợ Nần ...