Danh mục

Nỗi Buồn Còn Lại

Số trang: 6      Loại file: pdf      Dung lượng: 106.65 KB      Lượt xem: 5      Lượt tải: 0    
Thư Viện Số

Hỗ trợ phí lưu trữ khi tải xuống: 2,000 VND Tải xuống file đầy đủ (6 trang) 0

Báo xấu

Xem trước 2 trang đầu tiên của tài liệu này:

Thông tin tài liệu:

Xuyến lấy chồng. Cả nhà Thục đi dự đám cưới, cùng xóm mà. Thục còn chơi với Xuyến từ nhỏ nữa. Nhưng Xuyến của hôm nay khác xưa nhiều quá. Chị em gặp nhau thấy lạ lẫm, chỉ cười nói qua loa. Xuyến có vẻ bận rộn, di động réo liên hồi, quần áo tóc tai thơm nức, mặt hoa da phấn kiêu kỳ. Dù sao thì vẫn còn tình nghĩa xóm giềng, Thục nhất định phải tới dự đám cưới Xuyến rồi.
Nội dung trích xuất từ tài liệu:
Nỗi Buồn Còn Lại Nỗi Buồn Còn LạiXuyến lấy chồng. Cả nhà Thục đi dự đám cưới, cùng xóm mà. Thục còn chơi với Xuyếntừ nhỏ nữa. Nhưng Xuyến của hôm nay khác xưa nhiều quá. Chị em gặp nhau thấy lạlẫm, chỉ cười nói qua loa. Xuyến có vẻ bận rộn, di động réo liên hồi, quần áo tóc tai thơmnức, mặt hoa da phấn kiêu kỳ. Dù sao thì vẫn còn tình nghĩa xóm giềng, Thục nhất địnhphải tới dự đám cưới Xuyến rồi.Ðám cưới Xuyến được tổ chức thật linh đình. Ðèn, hoa, cỗ, âm nhạc ầm ĩ suốt hai ngàyđêm. Nhà trai từ Sài Gòn về, rồng rắn một đoàn ô tô, to có, nhỏ có. Họ chở đến 40 mâmcỗ cùng hai mươi con người sang trọng có; lòe loẹt, diêm dúa cũng có. Những mâm quảđược mở ra, nào là bánh hồng, bánh kem, nho táo Mỹ... Tất cả đều to mòng mòng, thơmtho, hấp dẫn. Ðám trẻ con trong xóm mắt nhìn hau háu. Còn người lớn thì lại hoa mắt lêntrước chiếc phong bì lễ vật được bóc ra trước bàn dân thiên hạ 2000 đôla Mỹ. Bác TưHến đã say khướt đập bàn:- Ðm, con thế mới là con. Bà Hoa béo ngồi cạnh tấm tắc:- Sướng thật!Bà Nhung liếc nhìn đứa con giá đi cùng, chép miệng choèn choẹt:- Nhìn con người ta mà phát thèm, rõ nở mặt nở mày, xe đưa xe rước, chả bù...Một ông già lẩm bẩm:- Sính lễ mà đưa tiền à, giống như mua bán vậy, chắc họ chê nhà gái nghèo, rõ thiếu tôntrọng!Một ông sồn sồn ngồi cạnh lập tức gắt lên:- Ơ hay! Tôn với chả trọng. Tôn trọng là cái gì? Có ăn được không? Có mua xe, xây nhàđược không? Vớ vẩn! Năm nay nắng như thế này, lại mất mùa, giá cả thì tăng vùn vụt,sắp đói vàng mắt ra ấy chứ, nhà này thật may mắn!May mắn gì, con người ta xinh đẹp thế, sướng là phải rồi, một người chen vào.Ðám trung niên vừa ăn uống ồn ào vừa bàn tán xôi nổi. Ðối với người dân ở cái thị trấnnhỏ đa số làm nghề nông thì hai ngàn đôla Mỹ quả là một cú sốc, một đề tài thời sự. Ðãmấy mùa rồi họ đâu có thu nhập được gì từ những mảnh đất gắn bó máu thịt, tưới đẫmmồ hôi mỗi ngày. Hết mất mùa lại đến rớt giá. Cuộc sống cứ bó lại ngột ngại vì không cótiền. Vì vậy, giải pháp tốt nhất là gả những đứa con gái xinh đẹp cho những người đànông giàu có.Những đám cưới như Xuyến ngày một nhiều và luôn là đề tài nóng bỏng của thị trấn này.Ðám choai choai vô tư trước sự đời thì tiếc cho Liễu đã bỏ dở hai năm đại học để lấychồng. Có đứa lại thầm phục chị Xuyến lắm. Khối đứa con gái ao ước được như thế.Nhóm thanh niên đứa coi thường, đứa vị nể. Các bà sồn sồn bảo nhau: Học làm gì cholắm vào, thất nghiệp đầy ra đấy, biết đến bao giờ mới nuôi nổi mẹ cha, có ai giàu xincưới, gả quách chúng nó đi. Ðời bay giờ, ai bảo hồng nhan bạc phận nào, hồng nhan bạctỷ chứ.Bỏ lại dư luận sau lưng, Xuyến lên xe hoa cùng với những gương mặt hãnh diện của giađình. Ðám cưới tan, nhưng lời bàn tán còn kéo dài mãi. Ðám em của Thục nói với chị:Chị Thục nhà mình bao giờ được như thế nhỉ! Mẹ chẳng nói gì, song ánh mắt mẹ nhìnThục như muốn nói: Còn con bé này, bao giờ đây, lấy chồng để cho mẹ nhờ.Mẹ cũng cần tiền lắm. Thục biết chứ. Mẹ phải vay tiền ngân hàng, vay nặng lãi để sống,để chuyển đổi cây trồng xung quanh vườn xoành xoạch. Mẹ khổ nhiều từ khi ba nằmxuống. Mẹ phải gánh vác một lũ con ăn đang lớn mà làm không ra. Rồi bà nội già cứbệnh liên miên. Mẹ thương con gái nên chẳng nói gì. Nhưng người ta thì cứ bóng gió:Tại sao Thục không lấy một người chồng giàu có để giúp đở gia đình?. Mà năm nayThục 26 tuổi rồi đấy chứ. Ở cái xứ này, con gái chừng tuổi ấy đã thuộc hàng quá lứa.Thục mà cứ chưa chồng thì đúng là một cái tội. Nhìn vào sốt ruột, chướng mắt lắm.Nhưng Thục được cái trẻ hơn tuổi và xinh. Ðám con gái trăng tròn cũng thua xa. Ðâycũng là một cái tội. Các bà sồn sồn cứ lườm nguýt, lũ con gái thì ganh tỵ, còn đàn ôngcon trai vừa thích vừa ghét. Thục đẹp thế song có thuộc về họ đâu. Thục thì đã yêu rồinhưng chưa dám bày tỏ với gia đình, vì anh ấy nghèo. Một sinh viên mới ra trường đangthất nghiệp. Nhà Thục bây giờ không thể chấp nhận thêm một thành viên như thế. Thôithì, chờ thêm một thời gian để cả hai cùng lập nghiệp.Ánh mắt mọi người soi vào sự lẻ bóng của Thục như nhìn vào kẻ tội đồ, như thể côkhông bình thường. Gia đình im lặng nóng lòng chờ ngày vu quy của Thục. Thục khổ sởvì tất cả. Bản năng đàn bà trỗi dậy, cô muốn được làm vợ người mình yêu, được làm mẹnhững đứa con.Tối chủ Nhật, Thục gặp Duy trong một quán cà phê nhỏ nép sâu vào góc phố. Thục thìthầm sau một nụ hôn:- Chúng mình cưới nhau đi anh. Duy ngạc nhiên nhìn người yêu, vừa nói vừa khẽ vuốttóc Thục:- Không được, chờ anh lập nghiệp đã. Thục nghe xong nũng nịu hờn dỗi:- Anh không yêu em à? Duy ôm Thục sát vào lòng dịu dàng nói:- Chính vì yêu em nhiều, nhiều lắm nên không dám cưới, anh sợ em khổ.Khổ mấy cũng được, Thục dụi đầu vào ngực Duy khích lệ.Gia đình em không đồng ý, Duy thở dài. Chờ anh có nhiều tiền đã.Chẳng cần, cưới nhau xong chúng mình sẽ cùng làm. Chúng mình có học thức, lại mạnhkhỏe, sợ gì. Cưới, anh nhé! Duy không nói gì, vòng tay xiết Thục thật chặt như sợ côvuộ ...

Tài liệu được xem nhiều: