Nhà có ba người , ông Bảy Công về hưu đã mười năm nay , ông Hai Phương con trai cả ông Bảy chuyên viên cao cấp Bộ kinh tế đối ngoại làm việc ở thành phố , thỉnh thoảng mới về , thằng Vũ , giáo viên trường Mỹ thuật con trai duy nhất của ông Hai , cháu nội ông Bảy. Ba người đàn ông , ba thế hệ trong căn hộ vắng bóng đàn bà nhiều khi thật cô quạnh.Mỗi người một tâm sự riêng nên họ rất ít ngồi trò chuyện với nhau. Thường chỉ có...
Nội dung trích xuất từ tài liệu:
Nỗi Buồn Giao ChiNỗi Buồn Giao Chi Nguyễn Đức Thọ Nỗi Buồn Giao Chi Tác giả: Nguyễn Đức Thọ Thể loại: Truyện Ngắn Website: http://motsach.info Date: 27-October-2012Nhà có ba người , ông Bảy Công về hưu đã mười năm nay , ông Hai Phương con trai cả ôngBảy chuyên viên cao cấp Bộ kinh tế đối ngoại làm việc ở thành phố , thỉnh thoảng mới về ,thằng Vũ , giáo viên trường Mỹ thuật con trai duy nhất của ông Hai , cháu nội ông Bảy. Bangười đàn ông , ba thế hệ trong căn hộ vắng bóng đàn bà nhiều khi thật cô quạnh.Mỗi ngườimột tâm sự riêng nên họ rất ít ngồi trò chuyện với nhau. Thường chỉ có hai ông cháu ở nhà ,thằng Vũ bảo ông Hai:- Nội ơi , giá như cháu vào Đảng được nhà mình đủ một chi bộ theo điều lệ. Hàng tháng ta cùnghọp , cùng ra nghị quyết , nhà sẽ đỡ buồn hơn. Phải vậy không nội?Ông Bảy phì cười rồi chửi:-Mồ tổ bay , cái thứ mày sinh hoạt bừa bãi làm sao đủ tư cách đảng viên.Thằng Vũ làm bộ thở dài:- ấy là nói để động viên nội thôi.Ông Bảy nghiêm mặt:- Ông không mượn con động viên kiểu đó !Bà Bảy mất khi ông vừa nghỉ hưu. Tưởng là đi làm cách mạng suốt đời về già được ở bên nhau.Nào ngờ !... Ông Hai Phương từ chức Thứ trưởng chuyển vào phía Nam làm chuyên viên vănphòng B. Nào ngờ!... Mẹ thằng Vũ lại mất đột ngột. Thế là thằng Vũ lại từ giã Thủ đô xinchuyển về phân hiệu 3 trường Mỹ thuật cho gần ông và ba.Ông Bảy cưng thằng Vũ lắm. ở hắn có bóng dáng thời trai trẻ của ông. Dịp này Vũ đem về nhàrất nhiều thứ lỉnh kỉnh và dơ dáy làm căn phòng giống như một cái nhà kho chứa đồ cũ. Suốtngày người hắn lắm bê bết đất sét , thạch cao , xi măng...- Chuẩn bị triển lãm toàn thành nội ạ. Con phải cật lực để có tác phẩm tham dự.Sau nửa tháng hì hục gọt đẽo, Vũ cho ra đời một pho tượng bán thân bằng thạch cao giả đồng.Hắn lật tấm vải che:- Đố nội đây là cái đầu của ai?Trang 1/6 http://motsach.infoNỗi Buồn Giao Chi Nguyễn Đức ThọÔng Bảy đeo kính khoanh tay đi vòng quanh nhìn lom lom vào tác phẩm của thằng cháu mấtmột lúc:- Hao hao giống cụ Nguyễn , nhà văn. Ông gật gù.- Đúng rồi ! Con tạc chân dung cụ đấy. Vũ reo lên rồi bỗng ngoẹo đầu hỏi. Sao nội bảo là haohao? Không giống người thật hả?- Hơi Tây Tây thế nào ấy Vũ à... Con khoác cho gương mặt một tính cách của dân Kô-dắcsông Đông. Mặt cụ Nguyễn không có nét ấy , gương mặt ông ta phảng phất một nỗi buồn cơ...à. à. à... phải gọi đó là nỗi buồn Giao Chỉ. Cứ tạm cho là thế , ông không rành mỹ thuật lắmnhà điêu khắc ạ.Thằng Vũ buồn xìu:- Người ta ca ngợi cụ là con người cương trực, dũng cảm nhất Hội nhà văn. Con muốn đưa cáinét ấy vào tác phẩm. Không ngờ bị nội chê là hơi Tây Ông Bảy cười xòa , chòm râu bạc rung rung:- Đồng ý với con nhưng trên gương mặt kẻ sĩ thường thoáng một nỗi buồn. Ông từng gặp nhàvăn lúc sinh thời khỏe mạnh , ông ta bảo: Tôi tồn tại được là nhờ biết sợ ! .- Cảm ơn nội đã góp ý rấy hay.Thằng Vũ xếp pho tượng vào góc nhà lấy tấm vải đậy kỹ càng , hì hục đắp phác thảo khác. Dùđã cố gắng, thằng Vũ không thể làm nổi pho tượng chân dung cụ Nguyễn thật vừa ý , bởi hắnchưa hề được gặp nhà văn lần nào. Hắn bỏ công sưu tập tất cả các tấm ảnh , ký họa cụ Nguyễntrên báo , đọc kỹ những hồi ức về ông. Nhiều lời ca ngợi ông , ai cũng nói được gặp Nguyễn lúcsinh thời trong những hoàn cảnh điển hình.Có kẻ từng bị Nguyễn ghét cay ghét đắng vẫn cốtình quên , kể lại tình cảm của ông dành cho mình đầy ưu ái mà không hề biết ngượng.Vũ rấtthú vị khi đọc bài của một nhà văn Liên Xô nhận xét Nguyễn là: Ông già tiêu biểu của phươngĐông huyền bí , tính nghệ sĩ ở ông chỉ là bản sao nhân cách còn bản chính là tư chất một nhànho uyên bác .Ông Hai Phương trở về sau chuyến đi Tây Âu , không quên mang cho con trai mấy tập catalôđiêu khắc in opset. Vũ cho đó là món quà quý nhất.- Lóng rày con có sáng tác không?Vũ thở dài:- Tạc được cái chân dung nhưng bị ông nội chê.- Nào cho ba xem với.Ông Hai tự lật mấy tấm vải ra: ồ , chân dung ai đây?- Một nhà văn nổi tiếng vừa mất. Vũ trả lời.- Nhà văn ư? Sao giống mặt quan võ thế? Đây không phải là gương mặt văn nhân !Trang 2/6 http://motsach.infoNỗi Buồn Giao Chi Nguyễn Đức ThọVũ lẩm bẩm: Lại thêm một lời chê bai sáng suốt . Ông Hai dường như không để ý đến nỗibuồn trong mắt con trai:- Ba đã có dịp tham quan nhiều công viên ngoại quốc , tượng các nhà thơ , nhà văn , tượng cáchoàng đế , các chính khách nổi tiếng được đặt rất nhiều. Người ta tạc theo một nguyên tắc cơbản: chân dung các hoàng đế , các chính khách luôn ngẩng cao đôi mắt nhìn ra xa như để phácthảo những chân trời , còn chân dung các nhà thơ , nhà văn thường đang nhìn xuống mặt đất đểtìm kiếm thân phận con người. ái chà , ba tưởng điều này con phải hiểu chứ?- Cảm ơn ba. Con không ngờ ba quan tâm và am hiểu điêu khắc đến thế.- ồ... Ông Hai cười. Đúng hơn ba quan tâm đến con Vũ ạ.Buổi chiều ông Hai đi , vội trở lại thành phố để báo cáo kết quả chuyến công cán. Đất nướcđang mở cửa làm ăn với mọi phương thế giới , việc của ông ngập đầu lút cổ.- Mấy hộp phim màu Kodak nếu không dùng con bán đi mua ít dây thép gai tranh thủ rào lạivườn. Để gà bươi chó ỉa lung tung vậy mà chịu được hả?Vũ vâng nho nhỏ rồi chui tọt vào phòng của hắn, không tiễn ba ra xe. Hắn đang buồn, nỗibuồn thường thấy ở những kẻ lực bất tòng tâm.Khách hay đến thăm hai ông cháu là Mạnh , thư ký công đoàn Công ty kinh doanh tổng hợp ,cháu gọi ông Bảy bằng ông chú. Mạnh sắp bước vào tuổi trung niên , tính tình điềm đạm, nhãnhặn ...