Nó khéo léo giấu nỗi buồn và niềm trống trải bên dưới hàng mi dài và đẹp, nó không muốn ai nhìn thấy nỗi lòng của nó nữa, nó sẽ không cho phép nó được sống sai lầm thêm một lần nào nữa. *** Nó đã chứng kiến cái chết đau đớn của mẹ. Bố đi suốt ngày, mẹ phải làm tất cả mọi việc trong nhà, hôm ấy điện trong nhà chập chờn thế là mẹ đã sửa điện. Sau khi xong mẹ đã đóng cầu dao điện lại, thử mà quạt vẫn không chạy được, mẹ xoay cái...
Nội dung trích xuất từ tài liệu:
Nỗi buồn sau hàng mi Nỗi buồn sau hàng miNó khéo léo giấu nỗi buồn và niềm trống trải bên dưới hàng mi dài vàđẹp, nó không muốn ai nhìn thấy nỗi lòng của nó nữa, nó sẽ không chophép nó được sống sai lầm thêm một lần nào nữa. ***Nó đã chứng kiến cái chết đau đớn của mẹ. Bố đi suốt ngày, mẹ phải làm tấtcả mọi việc trong nhà, hôm ấy điện trong nhà chập chờn thế là mẹ đã sửađiện. Sau khi xong mẹ đã đóng cầu dao điện lại, thử mà quạt vẫn không chạyđược, mẹ xoay cái quạt lại để xem, tay mẹ gạt vào phần dây điện tuột ra,người mẹ giật lên và ngã ra. Lúc đó nó đang giữ em, nó đã nhìn thấy mẹ, nóđã hét và gào toáng lên, mọi người chạy sang đông lắm, họ làm nhiều việc lạlắm, có người kéo nó sang nhà hàng xóm vì nó đã ngất đi.Ngày hôm sau bố mới trở về, bố không khóc, bố bận rộn làm ma cho mẹ.Sau đám ma nó chỉ nhìn thấy mẹ trên ảnh bàn thờ, và trong những giấc mơ.Bố đi làm ở đâu cũng đem theo nó đi, em nó thì bố giao cho bà ngoại ở quêxa , thế là cả năm nó mới gặp em một lần, nhưng mấy năm gần đây nó chỉđược nói chuyện với em qua điện thoại mà thôi. Bố nó lấy vợ mới và đã cóem, bố đã không ngủ cùng nó từ lâu, chắc bố cũng quên mất rằng đêm nàonó cũng gặp ác mộng, sáng nào thức dậy mắt nó cũng sưng vù nhưng bố thìdạo này khác lắm. Có đêm nó giật nó tỉnh dậy nó thấy sợ lắm nó sang buồngbố và dì và nó đã thấy những thứ không cần thấy. Lại thêm một điều để nóghê sợ.Dì cũng chẳng phải là người xấu, tuy nhiên dì với nó thờ ơ lắm, có lần nghedì nói với cô em gái của dì:- Thôi thì mình đã chấp nhận làm hai, có lúc định quan tâm nhưng lại sợngười ta hiểu lầm mấy đời bánh đúc có xương... cứ để kệ nó thích làm gì thìlàm. Bố nó còn chẳng quan tâm, mình để ý làm gì hả em?Còn nó thì cứ thế càng ngày nó càng lầm lì hơn ít nói hơn và hay bị ăn mắnghơn, chẳng hiểu sao nó cứ thích làm một thứ gì đó để cho bố mắng nó, nórửa chén thì cố tình làm cho cái chén bị vỡ, đi học cứ mấy hôm nó lại làmhỏng cái bút hoặc đánh đổ lọ mực ra quyển vở...Thế rồi mãi cũng chán, lúcđầu bố nhắc nhở qua, mắng mỏ sau cứ có chuyện gì là bố lại đánh nó.Bố đâu biết nó muốn bố gọi nó lại, hỏi han, tâm sự và ôm nó vào lòng. Bốhỏi nó có nhớ mẹ không? Hỏi nó có gặp mẹ trong giấc mơ không? Có còngặp ác mộng không? Có bị bạn bè trêu vì ở với dì hai không?...Nhưng khôngbố chỉ bế em, con dì và bố là con trai chứ không như hai chị em nó,. . Ngườita vẫn bảo nó dì xinh đẹp, trẻ lại biết chiều bố , mày ra rìa rồi.Thế là nó càng ghét em trai, vị trí của em trai kia đáng lẽ là của em nó, nhiềukhi nó còn tìm cách đánh thằng bé mỗi khi dì nhờ trông em, thế là nó bị dìđánh và mách bố. cứ thế tự bao giờ nó đã trở thành một đứa trẻ ngỗ nghịchhư đốn. Chẳng ai nhận ra nó giống mẹ nó và xinh đến lạ lùng.Nó đã thay đổi là nhờ cậu bạn ấy, cậu là người duy nhất quan tâm tới nó, cậuấy đi tìm nó và hỏi tại sao nó cứ bỏ học. Khi nó chán quá nó uống thuốc tựtử, Nó đã chạy đến trước mặt bố và bảo: bố ơi con uống thuốc tự tử rồi. Bốnó vẫn đi làm bỏ mặc nó vào buồng ôm bụng đau đớn. Ông đã không quantâm tới việc đó vì đây đâu phải là lần đầu tiên nó dọa ông như thế. Khi nósùi bọt mép ra và người bắt đầu giật lên thì cậu ấy đã đến và đưa nó vàoviện.Ở bệnh viện chẳng ai chăm sóc nó ngoài cậu ấy, người ta cởi quần nó ra, đặtống thông tiểu cho nó, nó cũng chẳng biết ngại, mà chết nó còn chẳng sợ thìnó sợ cái gì? Đúng lúc đó cậu ấy đi mua cháo về, cậu ấy bước vào phòngtrong khi người ta chưa kịp kéo chiếc khăn lên cho nó, tự nhiên nó thấy mặtnó nóng bừng lên, nó cố với tay để kéo cái khăn nhưng không thể, miệng nóthì khô khốc và nó không đủ sức để thốt lên lời gọi cô y tá đang dở tay thaotác, cậu ấy đi tiến lại kéo chiếc khăn lên và quay mặt đi. ***3 ngày sau nó mới thấy bố nó và dì đến làm thủ tục xuất viện cho nó, dì cứcàu nhàu với bố nó trước mặt bác sĩ như thanh minh:- Em đã bảo anh rồi, anh phải vào chăm con, nó là con anh, em còn con nhỏ...- Im! Để cho nó biết mà chừa.Ra viện, nó chăm đi học hơn, nó thường xuyên đến phòng trọ cậu bạn đểnhờ cậu giảng bài. Nhà cậu ấy xa nên cậu phải trọ học, cậu ấy là lớp trưởngvà rất đẹp trai. Từ khi bắt đầu vào lớp nó đã chú ý đến cậu ấy nhưng rồi nónghĩ những đứa học giỏi chẳng bao giờ thích chơi với những đứa học ngunhư nó. Mà nó thì chẳng thích kết bạn với ai. Trên đời này làm gì có ai hiểunó cơ chứ? Đến người bố sinh ra nó còn vứt bỏ nó nữa là...Nó thấy giữa nó và cậu ấy có sự thân thiện đến lạ lùng, cậu hiểu tất cả nhữngý nghĩ quái gở của nó, cậu là người duy nhất dám cản nó và lời nói có trọnglượng đối với nó. Nó đã không còn đi muộn, nó đã có những điểm 10 đầutiên và nó cũng bắt đầu hòa đồng nhiều hơn với các bạn trong lớp. Nó cũngkhông còn cãi nhau với bố, chửi nhau với dì hay là đánh em, đã lâu rồi nókhông sống trong không khí vui vẻ như vậy.Những cơn ác mộng hằng đêm của nó đã thay bằng những ước mơ hồng.Trong giấc mơ có chàng hoàng ...