Truyện hay không? - Nàng hỏi. - Chưa đọc à? Cũng được - Chồng đáp. Một khoảng lặng. Giọng chồng ể oải: - Truyện này mà dựng thành phim cũng hấp dẫn. - Ừ, có lẽ thế… Nàng vẫn không rời mắt khỏi cuốn sách đang đọc dở. - Sao đọc sách mà còn mở ti vi làm gì? - Cho có tiếng người – nàng thản nhiên – nhà này vắng tiếng người quá! Một cuộc đối thoại hiếm hoi xảy ra vào một buổi tối họ được gặp nhau trong căn phòng ngủ lộng lẫy của mình. Nàng...
Nội dung trích xuất từ tài liệu:
Nỗi buồn thượng lưu Nỗi buồn thượng lưu TRUYỆN NGẮN CỦA ĐOÀN TÚ ANHTruyện hay không? - Nàng hỏi.- Chưa đọc à? Cũng được - Chồng đáp.Một khoảng lặng. Giọng chồng ể oải:- Truyện này mà dựng thành phim cũng hấp dẫn.- Ừ, có lẽ thế… Nàng vẫn không rời mắt khỏi cuốn sách đang đọc dở.- Sao đọc sách mà còn mở ti vi làm gì?- Cho có tiếng người – nàng thản nhiên – nhà này vắng tiếng người quá!Một cuộc đối thoại hiếm hoi xảy ra vào một buổi tối họ được gặp nhau trong căn phòngngủ lộng lẫy của mình. Nàng và chồng là một đôi thật đẹp, đang sở hữu một ngôi nhàđẹp, cùng có công việc kiếm kha khá tiền và quan trọng là đã có một cô công chúa xinhđẹp đang tuổi đi nhà trẻ.Họ là một cặp đáng mơ ước. Có một lối sống đáng mơ ước.Nàng tổ chức cuộc sống gia đình đâu ra đó, chỉn chu, tươm tất và khoa học, dù khôngphải trực tiếp nhúng tay vào việc bếp núc trong nhà. Thay vào đó, nàng biết mua câyxanh về chăm sóc, thường xuyên thay hoa tươi ở bàn ăn, chăm lo tranh ảnh trang trí trongnhà, tuân thủ nguyên tắc sau giờ làm việc là dành trọn cho gia đình, không cho phépmình tụ tập với bạn bè khi chồng và con đang ở nhà chờ đợi.Chồng nàng đẹp trai, là sếp nhỏ của một công ty lớn. Lương nộp hết cho vợ, không biếtnhậu nhẹt, chỉ lâu lâu đi uống chút chút với đối tác và đồng nghiệp. Chồng không có bạngái, thuốc lá và bài bạc càng không.Cả hai đều là hội viên của một phòng GYM tiện nghi nằm ngay trong khu nhà nàng ở.Đàn em của nàng bảo, em ước mơ có cuộc sống như chị.Họ hàng nàng bảo, nàng thật có phước khi lấy được người như anh.Bạn bè của nàng bảo, người như chồng nàng là hàng hiếm của thế giới này, còn đòi hỏi gìnữa.Nàng gào lên, thì tôi có than vãn gì đâu, tôi là người may mắn nhất thế giới này rồi, tôibiết chứ.Cả nhà luôn gặp nhau ở buổi cơm tối. Gia đình nàng duy trì bữa cơm tối đều đặn. Chồngchỉ phải ăn cơm một mình khi nàng đi công tác. Nàng, thì việc chờ cơm chồng hình nhưquá hiếm hoi.Sau bữa cơm tối, chồng xem ti vi ở phòng khách, nàng ôm một chiếc khác ở phòng ngủ.Đầu giường ngủ của nàng chất đầy sách, từ truyện cổ tích cho con đến sách học tiếngAnh; truyện trinh thám nghẹt thở và cả những cuốn như “Emile hay là về giáo dục”*.Thiên thần của họ, chạy ra chạy vào như con thoi giữa phòng khách và phòng ngủ, giữanhững âm thanh rì rào phát ra từ hai chiếc ti vi là giọng trong trẻo của cô bé “Mẹ ơi, conra chơi với bố xíu thôi rồi quay vào với mẹ nhé!”; “Bố ơi, con vào với mẹ xíu thôi rồi rachơi với bố nhé!”. Nàng, có khi ậm ừ, có khi ôm chầm lấy con, khen “con gái mẹ yêuquá!”; nàng cũng thường nghe tiếng chồng ậm ừ đáp lời con, những cũng có khi anh bỏ tivi (các kênh phim và giải trí vốn hay phát lại phim và các chương trình cũ), vào đọctruyện cổ tích cho con nghe trước khi đi ngủ. Khi đó, nàng lại chuồn ra với chiếc ti viphòng khách...Nhưng cũng có khi, nàng giữ con im lặng trong vòng tay mình, tắt đèn, đóng kín cửa, vàkhông mở ti vi. Nàng vỗ về cho con vào giấc ngủ, mắt trân trối nhìn vào ánh sáng duynhất lóe lên từ con số báo nhiệt độ của chiếc máy lạnh treo đối diện chỗ nằm. Máy lạnhchạy êm ru, nàng nằm dưới một tấm chăn êm, dù bên ngoài trời nóng, dù xung quanh baongười than vãn vì nóng…, mà vẫn chỉ trân trối nhìn vào cái điểm sáng duy nhất ấy, đếnkhi con ngủ say và mắt mình thì cay xé.***Ngày lễ, nàng lo sắp xếp chuyến du lịch cho gia đình trước cả tháng. Nàng đặt một phòngsang trọng tại một resort cao cấp gần biển, thuê xe riêng đưa cho cả gia đình, còn rủ rêthêm bạn bè nàng, bạn bè chồng tham gia cho xôm tụ.Người ta ca thán rằng bị chặt chém, bị không có phòng, không có chỗ để xe ở nhữngđiểm nóng du lịch; trong khi nàng ở giữa tâm điểm nóng, thấy mọi thứ trơn tru như mìnhđứng bên lề không khí chung của hàng ngàn du khách.Nhưng trong chuyến đi ấy, trên chuyến xe đi, nàng đã lỡ để chiếc móc khóa va li làmxước một đường dài nơi khuỷa tay đến bật máu. Nàng nhờ chồng: “Anh ơi, đưa giúp emchai dầu xanh.”“Đây!”, anh nhờ bạn chuyển chai dầu xuống cuối xe cho nàng.Không có một lời nào kế tiếp sau tiếng “đây” khô khốc.Nàng đã chờ đợi, nhưng không có thêm một lời nào. Nàng lặng lẽ bôi dầu vào vếtthương, lặng lẽ lục tìm băng cá nhân băng vết thương cho kín lại.Cũng trong chuyến đi ấy, nàng bị đau răng, đau từ những ngày trước đó, đau dữ dội.Và cũng trong chuyến đi ấy, người bạn của chồng mang theo một tình nhân. Tình nhânthì vốn dĩ nhỏ xinh, dịu dàng, ngọt ngào và đáng yêu như một chú mèo ngoan ngoãn.Thật không may, đến nơi, chồng sốt, nàng cứ chốc chốc đặt tay trên trán chồng, gần nhưmất ngủ cả đêm. Nàng đã nghĩ, giữa những cơn sốt nhẹ của chồng, đã tự hỏi mình hàngtrăm lần, tại sao mình nghĩ trái tim mình đã lạnh…Chồng khỏe hơn vào sáng hôm sau, và đi chơi với những người bạn của anh. Nàng ở lại,đưa con đi bơi, xong ra ngồi bên hiên bungalow đọc sách, trước mặt là biển, là sóng vỗ rìrào, là cỏ xanh dờn và những hàng dương cao vút đo ...