Chiều hai mươi chín tháng Chạp, trong ngôi biệt thự xây từ thời Pháp, ở gần dinh Thống Nhất, không khí vô cùng ngột ngạt. Ông Đạo ngồi một mình nhìn đống hàng Tết mà Cẩm Hà, người vợ nổi tiếng xinh đẹp, nết na một thời của ông, vừa thuê người khuân vác về. Cô nhắn rằng cô đi cúng, cứ ăn cơm trước, khỏi chờ, đến khuya cô mới về! Dăm năm qua,
Nội dung trích xuất từ tài liệu:
Nỗi đau Nỗi đau Truyện ngắn TRIỆU XUÂNChiều hai mươi chín tháng Chạp, trong ngôi biệt thự xây từ thời Pháp, ở gần dinh ThốngNhất, không khí vô cùng ngột ngạt. Ông Đạo ngồi một mình nhìn đống hàng Tết mà CẩmHà, người vợ nổi tiếng xinh đẹp, nết na một thời của ông, vừa thuê người khuân vác về.Cô nhắn rằng cô đi cúng, cứ ăn cơm trước, khỏi chờ, đến khuya cô mới về!Dăm năm qua, Cẩm Hà rất thích đi chùa, đi coi bói, đặc biệt tin tưởng ông thày cúng bênquận Tư. Trước khi tiến hành một thương vụ nào, cô đều đi coi bói, đi lễ chùa, và dứtkhoát là phải yết kiến thày cúng. Chẳng biết nhờ tài năng thật sự của thày, hay chẳng quachỉ là may mắn gặp cơn sốt đất, Cẩm Hà vô cầu lia chia, mua đâu trúng đó… Như thế,hỏi làm răng không tin cho được! Ông Đạo nhiều lần được nghe vợ ca ngợi ông thàycúng…Nghe lời nhắn của vợ, Đạo thở dài. Ông nhìn đống hàng Tết mà lòng dửng dưng. Đạothừa biết vợ mình mua cho oai, cho sướng tay! Chỉ riêng hoa đã gần một chục loại! Mộtthùng inox chứa tôm càng xanh đang bơi, có gắn bình ôxy, tôm bự bằng cánh tay MaiPhương, một ký đúng bốn con. Thịt bò Australia đỏ hồng, nguyên khối hình chữ nhật.Giò, chả, bánh chưng đặt từ một tiệm chuyên nấu theo khẩu vị người Bắc; rồi măng,miến, mộc nhĩ, nấm hương, nếp cái hoa vàng, gạo tám xoan, cá chép tươi… đều là đặcsản thửa từ Hà Nội. Bánh kẹo thì có nhiều thứ ông Đạo chịu, không biết là thứ gì, chưaăn bao giờ!Trung tá Đạo cứ ngồi thừ ra như thế suốt cả buổi chiều. Năm cũ đang trôi mau. Xuân mớiđang đến gần. Ông không thiết gì cả! Ông đang đau, nỗi đau tưởng như tận trong timtrong óc, quặn thắt. Đêm qua ông lại thức trắng. Biết bao nhiêu đêm rồi ông thức trắng…Làm sao mà ngủ được khi con ông, thằng bé đẹp trai, thông minh vào loại nhất ở trường,sa vào nghiện ngập. Hai năm qua, nó bị hốt lên hốt xuống cả chục lần rồi!Vợ ông, sau năm 1993 tự ý xin nghỉ việc, tối ngày lo buôn bán bất động sản. Nhà ônggiàu lên nhanh quá! Người ta bảo “bạo phát bạo tàn”, phất nhanh thì tàn lụi cũng nhanh;ai mà giàu xổi thì thế nào cũng gặp nạn! Phải chăng trời đã quả báo? Biết thế này, cứnghèo như cách nay mười năm về trước lại hơn. Thời đó, gia đình ông thật êm ấm, hạnhphúc. Chồng là sĩ quan quân đội. Vợ là con gái thành Vinh, mỏng mày hay hạt, nhà giáo,dạy toán ở trường cấp ba. Con trai Vinh Phúc khỏe mạnh, cao ráo, rất giống bố, ngoan,học rất giỏi. Con gái Mai Phương cũng luôn giỏi nhất khối, năm nào cũng được bầu làmlớp trưởng, hát hay, đẹp hơn mẹ. Cả khu chung cư ai cũng khen gia đình ông hạnh phúc,lý tưởng, đẹp như… mơ!Vậy mà cái giấc mơ ấy ngắn ngủi quá! Chiều hôm qua, công an đến nhà báo tin thằngPhúc con trai ông bị bắt quả tang đang chơi heroin cùng nhóm bạn của nó ở quán cà phêChợt Yêu, trong túi nó còn sáu tép heroin nữa. Đây là lần thứ mười mấy rồi, trong vònghai năm qua, cho nên ông Đạo không thể chạy, không thể xin xỏ được nữa! Thằng bé bịđưa lên trại cai nghiện Ba Lá. Vợ ông gầm lên: “Cái lon trung tá của ông để làm gì màông ngồi trắng mắt nhìn người ta bắt con đi tù? Đồ vô tích sự!”. Mấy năm gần đây, vợông đã hàng chục lần chửi ông là đồ vô tích sự, đồ ăn hại! Lần đầu thì ông cho qua, conbị bắt, cô ấy thương con, điên lên, nói càn, chấp làm gì. Thế nhưng, nói một lần rồi hailần, thành quen miệng. Cứ mỗi lần con bị bắt cô ấy lại bắt ông vác mặt (vác cái lon trungtá, đã từng nhận Huân chương từ mặt trận biên giới Tây Nam thì đúng hơn) đi chạy chọt,xin xỏ. Ông không đi thì cô ta cất miệng chửi. Đàn bà chửi chồng được một lần, quenmiệng sẽ chửi hoài… Họ quên mất rằng khi họ ngoác miệng chửi chồng tức là họ đã mấttất cả, vì họ chà đạp lên tình yêu của chính họ, giày xéo lên những gì cao đẹp nhất, thơmộng nhất mà lẽ ra họ được hưởng!Cái lần bị vợ chửi đầu tiên, Đạo không thể nào quên.Hôm đó, Đạo chủ trì buổi lễ của đơn vị kỷ niệm Ngày thành lập Quân đội Nhân dân ViệtNam. Đó là một trong những ngày đẹp nhất, thiêng liêng nhất của cuộc đời Đạo. Đangđọc diễn văn trước gần sáu trăm quan khách, người cần vụ hớt hải chạy vào đưa cho anhmẩu giấy: Chị Cẩm Hà đang chờ anh ở ngoài cửa, cháu Vinh Phúc bị công an bắt! Đạotái mặt, ráng đọc cho hết bài phát biểu viết sẵn rồi rút.- Con trai anh bị công an bắt vô tù. Còn anh, đang vi vu với những điều xưa như trái đất!- Giọng người vợ mà anh đã từng nghĩ tuy nằng nặng nhưng có cái hậu ngọt, bây giờ xoexóe như giọng chó cái bị thiến. Nghe vợ nói, anh chưa kịp bàng hoàng vì tin dữ thì cáigiọng chó cái thiến lại xả liên thanh:- Anh chỉ mải mê chuyện cơ quan, không biết lo gì cho vợ, cho con, để bây giờ con anhhư hỏng! Tội của anh đó! Anh không mau mau chạy cho nó ra tù, còn đứng trương mắt rađó hả? Cái lon trung tá của anh để làm gì hả Trời? Đồ vô tích sự!Lần ấy, Đạo bỏ ngoài tai sự hỗn hào của vợ, vì nghĩ rằng cô ấy xót ruột vì con, nói cànvậy thôi. Anh tới cơ quan chức năng mới hay rằng thằng Vinh Phúc thường xuyên bỏhọc, cầm đầu một băng đua xe, chích choác. Đêm qua, chúng nó đua xe cán chết mộtngười trên cầu Bình Thái, bỏ mặc nạn nhân, đua tiếp ra Long Hải đú đởn… Sáu cặp traigái thuê khách sạn rồi hành lạc tập thể, bắt chước y hệt phim con heo cho đến sáng, lúccông an ập vào thì đúng sáu giờ.Cái xe cán nát ngực nạn nhân không phải là xe thằng Phúc, cộng với cái lon trung tá củaĐạo, thằng Phúc được bảo lãnh… Thế nhưng tình cảm vợ chồng Đạo thì cho dù cấp tá,tướng, nguyên soái chứ đến ông Trời cũng không bảo lãnh nổi! ***Sau lần ấy, thằng Vinh Phúc còn bị bắt dài dài. Đạo kêu nó là thằng vô phúc! Đạo yêucầu vợ cấm vận nghĩa là không cho tiền để nó ăn chơi phá phách nữa, nhưng Cẩm Hà cứlén lút cho tiền thằng nghịch tử. Hai năm, Hà cho con tiền mua tới sáu xe, toàn xe xịn.Mỗi tháng, thằng Phúc được mẹ dấm dúi cho không dưới ba chục triệu đồng. Đó là nóicái nhớ được, còn những lần không nhớ được và những cú thằng Phúc úp của cha mẹ thìvô cùng!Cúng ông Tá ...